Sớm uể oải tỉnh dậy bằng tiếng chuông điện thoại.
- Alo?
- Minh mèo à....
Sớm như một cái giật mình. Từ một dãy số lạ.
- Alo?
- Chào em....
Bỏ cái dao gọt hoa quả lên bàn. Bật máy tính. Đánh răng rửa mặt. Cảm giác nôn nao từ đêm qua. Đến sớm nay.
Một ngày, từ người ta thường theo đuổi cái ý nghĩ chợt đến đầu tiên vào buổi sáng. Entry viết chiều qua cứ giống như một điềm báo. Rồi thì cũng qua. Có những điều không nằm trong diện quan tâm, không bao giờ nghĩ tới. Và có những điều còn sót lại sớm nay một chút đau lòng. Hoang mang. Sợ hãi. Muốn t ránh. ... Là thế.
"Đến mức không tin nổi."
Đôi lúc chính mình cũng không tin.
Đôi lúc những điều đó như hụt hẫng bay đi và mình yếu ớt.
...
Những ngày này, hay nói mấy chữ "Quên đi!"
Một ID trong friend list đã ra đi. Một cái link ra đi. Một cái nhấp chuột và những thế giới trở nên hoàn toàn xa lạ.
"Quên đi! Quên đi!" - Là tự nhủ, tự dặn dò chính mình. Quên đi!
...
Và em sắp đi.
Từ khi em đến. Không có nhiều điều thay đổi. Khi em đi rồi cũng thế. Hay nói cách khác, là chị không bị ảnh hưởng nhiều.
Trong cuộc sống này, sẽ có rất nhiều điều mà em phải chọn lựa, em phải cố gắng để đạt được, và gồng mình để thay đổi.
Hôm qua đi chùa, chị đã dành một góc lời cầu nguyện cho em. Cả bây giờ, và sau này, chị mong em luôn bình an và hạnh phúc.
Có nhiều điều sẽ đến!
...
Thôi. Hết sớm rồi.
0 comments:
Post a Comment