Ở vương quốc Xa Rất Xa có một thành phố tên là Cao Rất Cao. Tại nơi cao nhất của thành phố Cao Rất Cao có một khu vườn trồng toàn cây ra quả là cá rán, sông suối toàn những gói Whiskas tung tăng bơi lội. Nơi đó có những chiếc nệm êm ái biết vuốt ve, và ánh nắng lúc nào cũng nhẹ nhàng ấm áp. Đó là khu vườn dành cho những chú mèo không tìm được đường về nhà...
Một giấc mơ kinh khủng. Một giấc mơ mà chị đã tìm em rất lâu. Rất dài. Chị còn thấy một con mèo con mà họ bảo đó là con của em, nhưng chị bảo Bông là con trai thì không sinh con được.
Chị nhớ khi chị gọi em. "Mèo ơi, mèo Bông ơi!". Chị bảo em là "Con mèo ngoan. Bông ngoan!"... Em là Bông ngoan của chị. Nhớ em lắm. Nhớ cái cằm lim dim. Nhớ cái tay thon thon mềm mại đáng yêu lắm. Cái bụng mềm mềm lúc nào cũng tròn quay. Con mèo béo của chị. Chị xin lỗi. Là lỗi của chị. Chị xin lỗi em. Xin lỗi mèo Bông.
Ngày chị biết mất em. Thế giới xung quanh trong vài tiếng đã không còn âm thanh và màu sắc.
Hơn nửa năm.
Em là con mèo duy nhất của chị.
Sẽ không có con mèo nào khác ngồi vào chỗ của em nữa.
Chị chỉ cần duy nhất Bông thôi.
Chị biết em đã rất đau đớn và sợ hãi.
Bông ơi.
--------
0 comments:
Post a Comment