Ngày hôm nay là ngày của những nốt cao.
Những nốt cao của cả niềm vui và nỗi buồn.
Những nốt cao của cả hi vọng và thất vọng.
Một cái click chuột.
Bạn có thể remove mọi thứ.
Vấn đề là tâm hồn bạn liệu có thể cất cánh mà bay lên được không.
Vấn đề là ở chỗ đó.
Và chỗ đó là vấn đề của mình.
Trong một khoảnh khắc, mình đã ra đi. Minh cứ đi và biết rằng mình đang đến cái nơi sẽ không bao giờ có thể đến. Thật nhiều băn khoăn.
Đêm giống như một cơn say ngắn. Niềm vui say sưa và nỗi buồn vô độ. Ăn quá nhiều cứ như cần giải tỏa. Bước đi nghiêng ngả. Một khắc tôi muốn quên.
Ôi, giá mà có thể khóc. Khóc vì cái gì nhỉ. Vì những điều đánh mất. Vì những điều có được. Vì bài báo cáo rất hoang mang. Gánh trên vai trách nhiệm. Cơn đau đầu. Tóc rũ trên vai. Trên trán. Đen thuần túy. Chưa bao giờ có mùi thuốc nhuộm. Những từ tiếng Việt. Muốn là muốn. Mình là mình. Biết là biết. Nhìn là nhìn. Đi là đi. Hình hài của thứ tiếng mẹ đẻ đẹp đẽ. Và cả đám công việc mệt mỏi của ngày mai. Sáng là những con đường dài chói nắng. Ồ, công việc đang gọi. Chiều là một cuộc họp mặt. Tối là một bữa rượu dài. Ồ, bạn bè đang gọi. Rồi nữa nữa... Cuối tuần này không gặp R. Sóng đi. Biển đi. Người cũng đi.
Mình mệt quá.
Mình ước là mình có thể. Đã biết bao lần mình ước là mình có thể. Thôi xót xa vì những vất vả của người khác. Thôi nghĩ ngợi về những bữa ăn của người khác. Thôi buồn bã vì những cô đơn của người khác. Mà mình thì chẳng thể làm nổi điều gì. Chỉ mang đến nỗi buồn. Nên mình cần quên đi. Cần bỏ tất cả đi. Không quan tâm nữa.
Ôi, mình muốn khóc.
Mình thấy nhớ lắm. Mắt một mí này. Mắt hai mí này.
0 comments:
Post a Comment