Đêm.
Một đêm dài đã qua.
Đã ra đi như một bóng ma ác.
Đã lâu rồi mới có một đêm tôi thấy mình chìm sâu đến vậy.
Bóng tối cắn ngập vào đau nhói.
Tiếng thở lạnh lẽo.
Nước mắt lẫn vào cơn ngủ mê man. Đi như người mộng du trong đêm tối.
Vậy mà lại đến.
Một giấc ngủ cắn xé ác độc.
Cảm giác thù hận và căm ghét.
Chẳng thể xua tan được cái lòng thương chết tiệt!
Tôi căm ghét cái lòng thương của mình.
Tôi chẳng muốn thương họ. Tôi muốn căm ghét, thù hận, nói những lời ác độc và xây một bức tường mãi mãi ngăn họ khỏi tôi. Tôi không muốn tha thứ, tôi muốn ghét bỏ tất cả. Họ, họ và họ nữa.
Ấy vậy mà tôi không xua được nó, cái lòng thương tồi tệ và quỷ quái, giết chết tôi từng ngày.
Người tảng lờ trước nỗi đau của tôi.
Ừ, nước mắt hay trái tim bị cào xước, có là cái quái gì đâu.
Đã bao giờ người nghĩ đến những đêm tôi thức dài nước mắt ướt đầm trên gối, nức nở thở và muốn giết chết tất cả???
Nỗi đau của tôi có là gì bởi người không phải chịu đựng nỗi đau như vậy.
Tâm tư của tôi có là gì khi người chẳng cần biết nó là gì.
Tôi đi đâu, làm gì, tôi nhớ thương ai, những gì tôi thích, những gì tôi cần, những ước mơ nhỏ nhoi của tôi, những điều dịu dàng tôi muốn có...
Im lặng.
Dường như tôi đã im lặng từ lâu rồi.
Hẳn sẽ có một ngày tôi không còn biết đau thương, và sẽ không còn yêu nữa. Nếu mọi thứ cứ như thế này, cứ trôi qua như thế này. Trong im lặng.
Tôi hận người khiến tôi tin.
Tôi hận tất cả những người khiến tôi tin rồi thẳng tay đập tan nát niềm tin của tôi.
Quỳnh!
Em nở trong đêm.
Tôi!
Khóc vào bóng tối.
----
0 comments:
Post a Comment