Life life...

Em đang sống.

Bước ra từ quá khứ. Là em ngày hôm nay.

Thứ cỏ dại gắng sống một đời hoang vắng và vô tư. Úa tàn trong gió lạnh nhưng sinh sôi mạnh mẽ khi những giọt mưa xuân bay về.

Là em.

Trong khoảnh khắc đau đớn nhất, khi thân thể em run lên tuyệt vọng, khi những giọt nước mắt hòa vào với nhau, em đã nghĩ: "Em không cần gì nữa! Em không cần biết gì, và em tha thứ hết!".

Ấy là người em yêu. Người yêu của em. Chỉ của em thôi.

Những cánh tay bấu víu lấy nhau trong niềm hãi sợ.

Thật lòng ta đâu bao giờ muốn mình xa nhau!

Và em biết, anh yêu em. Chân thực.

Rồi em sẽ lãng quên. Quên hết những chi tiết. Chỉ còn một hình dung.

Em biết em sẽ không thể quên đi cái hình dung về sai lầm lớn nhất ấy. Nhưng em sẽ quên những chi tiết, để sẽ không phải nhắc mình nhớ, không phải đón nhận những suy nghĩ chợt đến và cảm thấy vừa đau khổ, vừa hờn tức.

Quá khứ đã chết. Đã ngủ yên.

Có những điều, những người em sẽ không bao giờ tha thứ.

Nhưng có một điều em hiểu.

Không phải em mang hạnh phúc của mình đặt vào tay anh.

Mà là chúng ta ghép đôi hạnh phúc của cả hai và cùng nhau nâng đỡ hạnh phúc đó trên tay mình.

Hẳn là, chúng ta sẽ hạnh phúc dài lâu, bởi vì em và anh đều là những người biết quý trọng món quà hiếm hoi đó!

Life life...
As time goes by...
---
Chia sẻ ngay với bạn bè bài viết này
Facebook Pinterest Email

0 comments:

Post a Comment