Có những người sinh ra là để yêu nhau!

100 years - Five for Fighting

Tôi viết entry này dành tặng cho cậu bạn thân nhất của tôi. 
Viết dòng chữ trên kia bởi vì tôi thực sự không biết bắt đầu  như thế nào, hay cái title của nó dường như gói trọn những cảm nhận của tôi về mối tình của cậu.

"Có những người sinh ra là để yêu nhau".
Tôi chắc rằng điều này đúng với cậu bạn thân của tôi và cô người yêu của cậu ấy. Và đúng với rất nhiều mối tình khác trên thế giới này.

Mỗi con người trên thế giới là một thực thể không hoàn hảo cho đến khi tìm được mảnh ghép còn lại của cuộc đời mình. Có nhiều định nghĩa cho sự "hoàn hảo". 
Riêng với tôi, chữ "hoàn hảo" không định nghĩa những thứ viên mãn, tròn đầy, không khiếm khuyết, không còn gì để chê trách. Tôi luôn cho rằng những vết xước làm nên giá trị của con người. Những yếu điểm phản ánh "tính người" hoàn hảo. Hay ta nên dùng khái niệm "hoàn hảo tuyệt đối" và "hoàn hảo tương đối", theo cái cách mà ai đó tôi không nhớ đã dùng với "lonely tuyệt đối" và "lonely tương đối". 

Tôi chạy theo khái niệm hoàn hảo tương đối. Và tôi đặt điều đó trong mối tình 5 năm của cậu bạn tôi. Phân nửa 5 năm đó, hai người bạn của tôi không được ở bên nhau và họ sẽ còn phải xa nhau thêm một thời gian nữa. 

Có nhiều điều để lo lắng. Có nhiều thứ chúng tôi, những người bạn thân của cậu, thực sự lo lắng về sự không hoàn hảo của cả hai. Nhưng cách của những người yêu nhau, họ bù đắp, chấp nhận, yêu thương và cần có nhau. Sau tất cả những niềm vui, những hạnh phúc hay cả những lần cãi vã tung trời, nổ tung vì bướng bỉnh, cứng đầu, kể cả sự ấu trĩ. Đã nước mắt. Đã nhớ nhung. Đã tha thứ. Đã ngậm bồ hòn làm ngọt.
...
5 năm rồi, qua cái thời mối tình học trò ngu ngơ nhiều kỷ niệm, cho đến mối tình sinh viên mỗi khi chạy nửa thành phố để tìm nhau, và bây giờ mỗi người một thành phố... Từ sâu thẳm, tôi biết rằng trái tim họ vẫn hướng về nhau và gần gũi hơn bất kỳ khoảng cách nào!

Vượt qua một quãng đường dài để còn đứng bên nhau. 
Bạn thân mến!

Tôi đã tìm một cách nào đó, tôi muốn viết ra những lời chúc. Nhưng tôi sợ bạn không hiểu được cảm xúc thực sự của tôi lúc này qua những ngôn từ đôi khi quá sáo rỗng đó. Tôi đã định viết rằng, tôi mong hai bạn luôn hạnh phúc, tôi định nói rằng dù có chuyện gì xảy ra, thì phải từ hai phía, các bạn hãy biết cầm tay nhau mà vượt qua. Tôi định nói rằng với bản thân tôi, để tha thứ một lỗi lầm gì là điều rất khó, nhưng các bạn làm được và tôi hi vọng các bạn luôn giữ được tình yêu bền lâu. Nhưng bạn ạ, tôi sợ bạn không hiểu!

Đại ý nó là như vậy, nhưng bạn hãy giùm tôi, cảm nhận bằng trái tim nhé!:)
---
Chia sẻ ngay với bạn bè bài viết này
Facebook Pinterest Email

0 comments:

Post a Comment