Chênh vênh!

Tìm lại giấc mơ - Hồ Ngọc Hà
 

Đôi khi tự hỏi: Cuộc đời này, cứ phải miệt mài đi, mệt nhoài đi, cuối cùng là để làm gì. 

Ta đang cố gắng vun đắp để thỉnh thoảng lại đau lòng chứng kiến một điều gì vốn quá mỏng manh trong con người mình thêm một lần đổ vỡ. 

Là vậy, ta có đâu sống để trói nhau lại.

Thế giới và những cánh gió tung bay. 

Người có thế giới của người. 

Em chỉ cầu cho mình ĐƯỢC ĐỨNG NGOÀI.

Em đã quá mệt mỏi, đến mức không còn muốn, thực sự không còn muốn nâng niu những điều vốn dĩ em vẫn vô cùng coi trọng.

Em đã nói là em sẽ GHÉT. GHÉT cả những người không có tội nữa. Và em sẽ đổ lỗi cho tất cả. Đừng để em phải làm thế. Em thù ghét bản thân mình khi đó. Em không muốn, hoàn toàn không. ĐỪNG ép em!

Hahaha...

Lắm khi bạn ngồi, nghĩ và thấy đời giống như những cái cười khẩy.
Hỉ, nộ, ái, ố, rồi cũng thoáng qua như một bóng mây!
Lòng tin là những trò chơi.
Những điều thiêng liêng trở thành đùa cợt.
Bạn sẽ lãnh cảm trước tất cả đến mức chẳng buồn nhếch mép lên mà cười ruồi!

Giấu ư???

Ha!

Có điều gì em còn chưa biết?

Có điều gì em còn chưa đủ để biết?

Giấu thì nổi đến bao giờ!

Hay mỗi ngày qua dằn thêm một chút cho cái cảm giác "hận". 

Em thích lắm.

Một điều gì trong sáng, thành thật, dịu dàng, như thể giọt sương rơi trên lá.

Rồi cứ dần dần, người bào mòn tình thương của em. Mỗi ngày, tình thương ấy vơi đi một chút. Cái sự thương cảm vào nỗi đau của người khác. Quên mình mà thương, trách mình mà thương. Đến một lúc em trơ lỳ và giương mắt nhìn.

Tôi không thương em nữa.

Tôi không thương bạn nữa.

Nào các người có xứng đáng gì?

Nào tôi xứng đáng gì để phải đau buồn, để phải thương các người!

Em yêu lắm.

Một điều gì trong sáng, dịu dàng, và thành thật!
-----
Chia sẻ ngay với bạn bè bài viết này
Facebook Pinterest Email

0 comments:

Post a Comment