Blow it out!

Cảnh đẹp nhất và buồn nhất...

1. Pan (means Peter Pan, not Pandora!).
Hẳn tôi từng là một kẻ quá nhiều mơ tưởng và luôn mong muốn trốn tránh thực tại, khi tôi từng luôn mơ thấy mình bé lại mãi mãi, và một con tàu nào đó với những cánh buồn căng gió bay qua những đám mây và đưa tôi tới Neverland. Nơi không có đau thương, hờn giận. Chỉ có tiếng cười, những trò chơi, trí tưởng tượng và sự trung thành. Nhưng rồi khi tôi biết Pan cuối cùng cũng ra đi, tôi đã hiểu rằng, ừ, Neverland kia cũng chẳng thể là mãi mãi... Cậu bé mặc bộ đồ xanh, luôn bay vút lên trên những ngọn gió, với con dao găm nhỏ và cái mũ chóp nhọn..., cuối cùng cũng rời bỏ Neverland mà đi. Rồi cũng lớn lên, cũng yêu, cũng có 1 gia đình, những đứa trẻ, cũng mập ú, lú lẫn và quên đi tất cả, quên cả mình từng là ai... 

Từ ấy, tôi không còn khao khát Neverland nữa. Cũng không còn khao khát mình trở về bé dại. Và tôi cũng bắt đầu quên, quên nhiều thứ quan trọng (hoặc cũng chẳng còn quan trọng nữa) trong đời mình.

2. Cảnh đẹp nhất và buồn nhất
Có một hoàng hôn nào đó đã đi qua trong đời tôi. Ráng chiều tím đỏ và tôi khi ấy còn ngây thơ lắm những đã biết nhìn cảnh tượng đó mà se sắt lòng. Ấy cũng là điều mà tôi đã quên lãng cũng ước mong bé thơ của mình. 
"Khi người ta buồn, người ta thích ngồi ngắm hoàng hôn". Cậu bé ấy đã ngắm cảnh hoàng hôn đến hàng chục lần một ngày, chỉ bằng động tác xe dịch chiếc ghế. Có lẽ vì nỗi đó nên cậu cũng rời bỏ hành tinh của mình.

Hoàng tử Bé ra đi cùng loài thiên di, bỏ lại sau lưng những điều mình yêu thương nhất. Trên hành trình đó, cậu đi qua nhiều nơi và cuối cùng vẫn bỏ lại những người đã trót lỡ yêu thương mình. Để lại trên bầu trời những giếng nước lấp lánh với những cái ròng rọc biết cười. Để lại trên sa mạc một niềm hi vọng...

Không phải tự dưng "Hoàng Tử Bé" trở thành cuốn sách tôi yêu thương nhất trong suốt 10 năm qua, bắt đầu từ khi tôi gặp cậu. Không phải tự dưng tôi đã đọc lại nó đến hàng trăm lần, để gặp mình bật cười trước lời tuyên bố: "Ông ta chỉ là một cây nấm!", và khóc khi nhìn thấy bức tranh vẽ cảnh một ngôi sao lẻ trên sa mạc. Ai đó, nếu gặp Hoàng tử Bé... hãy gọi cậu về!

3. Tôi.
Tôi của ngày hôm nay đã có nhiều thay đổi. 
Dường như ngày hôm nay, người ta nhìn thấy tôi và đã không còn nhớ tôi của ngày xưa nữa, ngoài sự thương tiếc. Có cô gái họ yêu mến và "đầy ấn tượng" đã ra đi khỏi cô gái của ngày hôm nay. Cô ấy đã lớn, đã lãng quên, đã không còn chờ đợi... 

Có lẽ những người lạ còn thương tiếc hơn cả tôi quá khứ đó. Tôi, chẳng hề nhìn lại, chẳng hề muốn níu kéo.
Tôi trân trọng và cảm ơn, tất cả đã làm nên tôi của ngày hôm nay.

Còn tôi, tôi yêu tôi của hiện tại và sẽ cố gắng hết sức vì tương lai của mình. 

Trước những bước ngoặt quan trọng của cuộc đời, người ta đôi khi hay bối rối và sợ hãi! :)
----
Chia sẻ ngay với bạn bè bài viết này
Facebook Pinterest Email

0 comments:

Post a Comment