Mong manh nắng...

Dấu phố em qua

Em thèm khát cảm giác này. 
Giai điệu quen.
Giọng hát quen.
Những hình ảnh hiện ra trong đầu cũng rất đỗi thân quen.
Những ngày mùa Thu nắng ấm, con đường tràn ngập lá vàng. 
Gió.
Những đau thương và lạnh lẽo vụt bay qua những ngón tay.
Ấy là khoảnh khắc em không còn cần bất cứ điều gì trên cuộc đời này nữa.
Chỉ có. Em. Thôi.

Loài thiên di đi tìm miền nắng ấm.
Em ở lại với mùa Đông của mình.

Và theo một cách nào đó, em vẫn bước.
Em vẫn bước. Vẫn bước. 

Chẳng ngừng lại bao giờ.
Cũng chẳng bao giờ làm cho đời mình vô nghĩa.
Cũng chẳng đơn côi.

Em có một vòng tay siết chặt.
Vậy thôi!
Chia sẻ ngay với bạn bè bài viết này
Facebook Pinterest Email

0 comments:

Post a Comment