Cánh gió tung bay (Phần II)

Quân không hiểu An đang tính toán điều gì. Bắt đầu từ cuộc gặp gỡ khó hiểu của họ. An nghĩ gì khi đuổi theo anh ngay sau cuộc chia tay oái oăm trong quán cafe giữa anh và Chi? An nghĩ gì khi nằng nặc mời anh đi ăn sau khi nhận được một thái độ khó chịu như thế? Và bây giờ thì anh hoàn toàn thấy mình cuống cuồng và mò mẫm trong tư tưởng của bản thân trước cô gái đang ngồi trước mặt mình trong lần thứ mười lăm cô hẹn gặp anh...

- Tại sao Chi lại nói anh đùa cợt với cô ta? - An hỏi.
- Tôi đã bảo không muốn nói thêm về chuyện đó - Quân xẵng giọng.
- Được thôi, nhưng tại sao cô ta lại nói thế?
- Cô thật là...
- ...
- Vì đó là sự thật. - Quân lạnh lùng.
- Sự thật nào? - An hỏi lại
- Sự thật là Chi cuối cùng chỉ là một mối tình kiểu gió bay.
- Tại sao?
- Tôi chẳng có lý do gì để từ chối cô ta cả.
- Một cô nàng giàu có, ưa nhìn, tính khí dễ chịu, công việc ngon lành, số đo 3 vòng đều ổn...
- Ừ - Quân thở dài.
- ... và sex?
- Ờ... - Anh nhún vai.
- Anh làm thế không sợ trời phạt à? Chi có vẻ yêu anh thật lòng đấy chứ.
- Thế thì sao? – Quân lơ đãng nhìn ra ngoài cửa kính.
- Nhà anh có mấy phòng? - An tách một múi từ quả khế lấy trong giỏ, cho vào miệng, chun mũi lại vì chua và đột ngột đổi chủ đề.
- Bốn. Một phòng ăn, một phòng khách, một phòng ngủ và một phòng gần như nhà kho. Sao?
- Tốt. Tôi sẽ dọn đến cái kho đó và nấu cơm cho anh hàng ngày nhé! - An cười nhẹ nhàng và nhìn thẳng vào mắt Quân một cách nghiêm trang.
- Cô moi ở đâu ra cái ý tưởng đó thế? - Quân hoảng hốt.
- Moi trong đầu tôi. Không được sao? - Cô hơi lớn giọng.
- Cô đừng có đùa! Mọi thứ bắt đầu quá lố rồi đấy! - Quân cáu.
- Tôi không đùa! Tôi đã nghĩ đến điều đó từ lâu rồi! Hay anh có bạn gái mới rồi và không muốn bị hiểu nhầm? - An vặc lại.
- Chẳng có bạn gái nào hết! - Quân gần như bất lực với khả năng suy xét tình hình của chính mình - Cô quá khác thường!
- Tôi vẫn thế! - An tròn mắt nhìn Quân và cười phá lên.
- Tôi không biết! - Quân thở hắt ra - Chẳng có lý do nào để tôi phải chứa cô trong nhà tôi cả.
- Tôi là bạn anh, được chưa? - An bắt đầu nhìn anh với ánh mắt đầy hi vọng.
- Là bạn? Cái đó cần xem xét lại. - Quân đưa tay lên cằm và nhìn qua vai An - Nhưng dù cho thế thì vẫn là chưa đủ!
- Vậy thì, tôi đã trả căn hộ của tôi rồi. - An nghiêng mặt nhìn Quân qua con mắt khép hờ - Tôi chỉ có thể ở đó trong vòng 1 tuần nữa.
- Vậy thì đi tìm một căn hộ mới!
- Tôi không có thời gian. Và anh cũng thế! - An bình thản kết luận.

...
Có lẽ cô nàng chỉ đùa thôi. Quân đã nghĩ thế trong suốt năm ngày sau đó. Có lẽ chỉ đùa. Hi vọng vậy... Và cho đến sáng sớm của ngày thứ sáu…
Tiếng chuông cửa vội vã lặp đi lặp lại một cách sốt sắng lôi Quân dậy lúc bảy giờ sáng Chủ nhật. Anh mở cửa và kinh hoàng khi nhìn thấy An đứng trước mặt, với đầy đủ rương, hòm của mình...

- Chào buổi sáng! Tôi có bữa sáng cho anh. - An giơ lên một chiếc túi to, lách qua tay anh và đi vào nhà - Xách đồ vào cho tôi đi!
- Anh dậy muộn đấy! - Cô vẫn tiếp tục nói - Cái phòng “nhà kho” thân mến ở chỗ nào vậy?
- Cô dọn đến thật hả? Cô điên đấy à? - Quân hét lên.
- Tôi mệt lắm - An nhìn Quân với ánh mắt chán nản và nài nỉ - Anh thôi đi được không? Chúng ta đã thoả thuận chuyện này rồi. Tôi sẽ nấu cơm cho anh hàng ngày và tự lo cho mình. Anh ăn sáng rồi chuẩn bị đi làm đi.
- Nhưng... Hôm nay là Chủ nhật!
- Thôi đi mà! - An cáu kỉnh quay đi.

Quân đứng nhìn theo cái lưng lom khom của An, bất lực thở dài và khoát tay thành một động tác giận dữ. "Thôi thì mặc. Đến đâu thì đến".

Ngày hôm đó, Quân mặc kệ An sắp xếp lại đồ đạc trong nhà, đem hàng thùng sơn về như muốn biến căn phòng thành xứ mặt trời mọc của cô ta. Bức trường màu đỏ sẫm để chừa ra vài mảng màu vàng kem mô phỏng hình các lục địa như một cái bản đồ thế giới bị chia cắt. Một cây Bồ Công Anh hoa vàng trồng trong cái chậu màu hồng gạch đặt ở góc, và một cái chuông gió với những cánh chim dang ra, chấp chới nơi cửa số. Cái tủ nhỏ bằng gỗ biến thành nơi chứa quần áo và một cái bàn hơi cũ cho sách báo và laptop của cô nàng...

- Cô không sợ sống ở đây tôi sẽ làm gì cô sao? - Quân hỏi, đứng tựa vào cửa và bàng quan nhìn An chạy qua chạy lại.
- Làm gì là làm gì? - Cô lơ đễnh hỏi.
- Làm nhiều thứ. - Anh nhếch mép lên, vẽ thành một nụ cười tinh quái.
- Anh sẽ làm gì tôi hả? - An ngước lên, nhìn thẳng vào mắt Quân.
- Cô thì có quái gì mà làm!? - Quân hơi rụt người trước mắt An.
- Ừ, dù sao thì, anh yên tâm, tôi mua kéo rồi!
- Kéo?
- Đúng, kéo. - An cúi xuống, vai hơi rung rung - Rất sắc, anh biết đấy...
- Mặc kệ cô! - Quân hơi nổi cáu, quay lưng bỏ ra khỏi phòng, để lại An đang cười toe toét ở đằng sau lưng.

Cứ như thế, An thò chân vào cuộc sống của Quân, không gây cho anh quá nhiều thay đổi, trừ việc về nhà ăn tối thường xuyên hơn, được ăn cơm thường xuyên hơn, không được đi giày vào trong phòng, không được bỏ quần áo mặc dở vào trong tủ, và thỉnh thoảng phải đứng đợi trước nhà vệ sinh gần nửa tiếng. Quân không phải gặp An nhiều vì cô quá bận bịu với những bản thiết kế và lịch học dày đặc. Những bữa cơm khá im lặng nhưng hoàn toàn thoải mái. Có người ăn cùng khiến Quân cảm thấy tiêu hoá tốt hơn, và vui vẻ hơn. Ừ thì tự do có cái hay của nó, nhưng mất tự do cũng thế...

Một tháng, hai tháng, ba tháng, rồi bốn tháng..., Quân không ngờ cô nàng lại quyết ở trong nhà anh lâu đến thế, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không cảm thấy phiền. Sự có mặt của An đã trở thành một cái gì đó quen thuộc và đôi khi làm anh nhớ. Những góc cạnh trong tâm lý, một nét không vừa lòng nào đó được bộc lộ một cách kín đáo mỗi khi cô nói chuyện với anh..., anh không hiểu rõ lắm, nhưng ở An có một sự thu hút rất đặc biệt...
(To be continue...)
----
Chia sẻ ngay với bạn bè bài viết này
Facebook Pinterest Email

0 comments:

Post a Comment