Là khi sáng thức dậy, có điều gì chạm khẽ vào nỗi đau xưa.
Những dối trá buông nhẹ như gió, những hờn ghen nức nở vào đêm, những cơn hận buốt nhói vụt tỉnh dậy, gào thét trên cánh đồng hoang hoải.
Tôi hận!
Tôi hận!
Tôi đâu phải con người hẹp hòi.
Nhưng có rất nhiều khoảnh khắc tôi muốn giết chết tất cả những thứ đó, những quá khứ đó, những ám ảnh đó, cái tên đó, con người đó...
Tất cả.
Bắt đầu từ một lời nói dối.
Bắt đầu từ một niềm tin ngây dại.
...
Tất cả mọi người đều nghĩ mình là GIÓ.
Cho tới khi họ tìm thấy bến dừng chân.
Giống như An, cô gái của tôi. Chơi một trò chơi dài dằng dặc. Ra đi vì nghĩ mình là GIÓ. Nhưng cuối cùng lại lần bước trở về.
Căn phòng màu đỏ với những lục địa vỡ tan!
---
0 comments:
Post a Comment