Lặng yên mùa đông, lặng yên dòng sông, lặng yên buồn trông nghe nỗi nhớ mong
Gọi tên người xưa gọi trong chiều mưa, gọi đêm dần thưa trong giấc mơ không vừa
Ðời chưa đặt tên, tình tôi chồng chềnh đành thôi ngủ quên lênh đênh
Từ khi người đi mùa hoa hàn vi thầm trong lặng lẽ biết hoài nghi
Ngày dài tiếng hát miên man, chiều vàng tôi vẫn lang thang giữa ngàn.
Gọi tên người xưa gọi trong chiều mưa, gọi đêm dần thưa trong giấc mơ không vừa
Ðời chưa đặt tên, tình tôi chồng chềnh đành thôi ngủ quên lênh đênh
Từ khi người đi mùa hoa hàn vi thầm trong lặng lẽ biết hoài nghi
Ngày dài tiếng hát miên man, chiều vàng tôi vẫn lang thang giữa ngàn.
Rồi một ngày, tôi tình cờ gặp lại.
Những giai điệu cũ kỹ thân quen đánh vào những rung động trong tim mỗi khi bắt gặp.
Giai điệu thân quen như sự hoang hoải vô tận của cánh đồng xơ xác.
Sự hoang dại và tuyệt vọng của một tình yêu đã ra đi, đã chết.
Giai điệu không gợi nhớ, gợi nhắc nhưng đã luôn khiến tôi xúc động.
Chỉ tiếc một điều.
Tôi vẫn chưa tìm thấy, chưa tìm được một giọng hát thực sự mang tôi trở về thảo nguyên mong đợi.
Tôi vẫn chờ đợi một điều gì mộc mạc hơn, tha thiết hơn...
Một điều gì đó thực sự.
Như những giai điệu êm dịu của Vũ Quốc Việt mà tôi từng nghe.
Một bài hát đẹp.
Đủ để trầm lắng.
Giữa mùa Đông này!
Những giai điệu cũ kỹ thân quen đánh vào những rung động trong tim mỗi khi bắt gặp.
Giai điệu thân quen như sự hoang hoải vô tận của cánh đồng xơ xác.
Sự hoang dại và tuyệt vọng của một tình yêu đã ra đi, đã chết.
Giai điệu không gợi nhớ, gợi nhắc nhưng đã luôn khiến tôi xúc động.
Chỉ tiếc một điều.
Tôi vẫn chưa tìm thấy, chưa tìm được một giọng hát thực sự mang tôi trở về thảo nguyên mong đợi.
Tôi vẫn chờ đợi một điều gì mộc mạc hơn, tha thiết hơn...
Một điều gì đó thực sự.
Như những giai điệu êm dịu của Vũ Quốc Việt mà tôi từng nghe.
Một bài hát đẹp.
Đủ để trầm lắng.
Giữa mùa Đông này!
0 comments:
Post a Comment