Nhẹ tênh!

Theo một cách nào đó, tôi vẫn bất ngờ về những suy nghĩ của mình.

Cái cách mà tôi nhìn nhận, đánh giá. Cách tôi đoán mò. Cách tôi đưa tay ra và rụt về. Cách tôi e dè trong tin tưởng. Cách tôi lựa chọn con đường của mình.
Theo một cách nào đó, bạn đi vào lối mòn trong suy nghĩ của tôi.

Để khi nhìn lại, tôi chẳng hề ngạc nhiên về những gì mình đã làm, mức độ tin tưởng đã cho đi và con đường mà tôi lựa chọn.

Chỉ một chữ, bỡ ngỡ, lạ lùng với chính bản thân mình.

Có những điều tôi đã hi vọng mình SAI.

Những cảm giác cũ khi thành phố trùng xuống trong gió lạnh. Thiếu điều gì? Cái ẩm ướt của mùa lạnh nhiệt đới. Thiếu con đường vắng hoe ảm đạm. Thiếu những dòng chữ trong cuốn sách trầm lặng. Thiếu làn nước yên lắng run rẩy. Thiếu những bàn tay và nụ cười giấu trong khăn len. Thiếu cái man mác của chiều. Thiếu cãi tĩnh lặng của tâm hồn. Thiếu đây, thiếu đó... Thiếu những dấu lặng. Thiếu một nỗi buồn không tên.

Vậy là, tôi đã chẳng hề sai. NHƯ bao lần!

Có bước chân người đi ngang khi Nguyên còn say giấc ngủ.

Hôm nay, tôi ngồi và cảm nhận được có một điều gì đó trong mình đang hấp hối.

Nó đang chết.

Còn tôi thì không biết cách giữ nó lại.

Nên có lẽ tôi đành phải để nó ra đi.

Chẳng còn cách nào khác.

Không thể mở miệng mà nói rằng: "Đừng rời xa tôi!"

Cái chết sẽ giải thoát cho nó!
----
Chia sẻ ngay với bạn bè bài viết này
Facebook Pinterest Email

0 comments:

Post a Comment