Gió ơi!

Bức thư tình đầu tiên by Duy Khoa

Tôi đã ra đi khỏi căn gác nhỏ, cũng đã lâu rồi...
Xa cánh cửa gỗ cũ kỹ.
Xa cửa sổ mùa Hè ướt nhòa những cơn mưa.
Mảnh trăng cuối phố.
Hương hoa sữa thoảng qua giữa mùa Thu...
Những kỷ niệm.
Những lời hứa.
Tôi chưa quên hẹn xưa, nhưng dường như cũng chẳng cần nhớ nữa.
Có nhớ thì cũng chỉ như là đòi nợ cố nhân. Chi bằng quên đi...

---
Ảo.
Có lẽ là vậy, tôi đã chờ đợi một điều gì bền chặt hơn những lời hứa.
Hẳn bởi vậy nên tôi và người yêu của tôi chưa từng nói với nhau những lời thề hẹn. 
Không có lời hứa yêu mãi một người.
Không có lời hứa sẽ không bao giờ thay đổi.
Chỉ có một giao ước sẽ luôn cố gắng để thành thật với nhau.


Ấy vậy, không một lời hẹn thề, chúng tôi đã hiện thực hóa tình yêu của mình.

Tôi đã không còn tin vào những lời hứa nữa. Dù đâu đó trong con người mình, tôi vẫn ấp ủ chúng, vừa như một cách để ghi nhớ tình cảm, để giữ gìn kỷ niệm, để hờn trách một ai, hoặc cũng là cách để nhắc mình, Không tin những lời hứa nữa.

Thế giới là tập hợp của vô vàn những cánh gió tung bay.

Rồi một ngày, những điều đẹp đẽ có theo gió bay, thì cũng chỉ là một sự cất cánh mới trong cuộc đời tôi.

Anh thân mến!
Em sắp cưới!

....
Hẳn là tôi đang lo sợ. Liệu tôi có thể làm được điều đó không...
Làm cho tốt mọi thứ, công việc, học tập, gia đình... Thời gian cho những kíp chương trình, cho những buổi học, cho bữa cơm yêu thương... Tôi có đủ chín chắn, tĩnh lặng, kiên nhẫn, thậm chí nhẫn nhịn để giữ yên ấm gia đình mình... Tôi... SỢ!

Người đàn ông đã tin tưởng tôi, đã quyết định giữ đời tôi và đời anh bền chặt lại với nhau, đã luôn tự hào về tôi, mỗi ngày, mỗi ngày... Liệu tôi có thể không làm cho anh thất vọng? Gia đình tôi, bố, mẹ, anh, chị, bố mẹ anh, bà, các cô, chú... những người đã hết lòng yêu thương và ủng hộ tôi... Những người dù xa lạ nhưng với tôi đã chưa từng có một khoảng cách, đã yêu thương và dịu dàng với tôi theo cách với một người con trong gia đình, ... liệu tôi có thể không làm cho họ thất vọng?

Tôi sợ.

Thế giới này, những cánh gió kia, những hoang hoải mỏi mệt, khi tôi chỉ muốn nằm xuống ngủ vùi, thật sâu... Còn những trách nhiệm, những kỳ vọng kia giục giã tôi thức dậy. Tôi sợ mình sẽ run rẩy mệt mỏi. Tôi sợ sự non nớt của tôi sẽ phá tan tất cả. 

Ôi những cam kết và ràng buộc!

Tôi đã và đang hãi sợ chúng biết bao.

Thế mà, giờ đây, tôi ơi, tôi đang bước vào!
---
Chia sẻ ngay với bạn bè bài viết này
Facebook Pinterest Email

0 comments:

Post a Comment