Tôi nhìn cơn gió ấy chết.
Chẳng thế diễn đạt được cảm xúc rõ ràng của mình. Không hẳn buồn. Không hẳn vui. Không hẳn trống trải. Cũng không chút ngạc nhiên, bất ngờ!
Cơn gió mất đi những rung động, tựa mình vào trong góc, bốn bề một tiếng khép.
Vậy là nó đã qua đời!
Người ta nhìn thấy gió bằng chuyển động của ngọn cỏ.
Người ta nghe thấy gió bằng tiếng vi vu của ngọn cây.
Người ta chạm vào gió bằng những ngón tay.
Người ta cảm thấy gió lau nước mắt mình bằng cái lành lạnh lăn trên má.
Một kẻ vô hình nhưng hiện diện.
Nhưng là một kẻ mãi mãi lang thang.
Tới khi chết.
Và thế đó.
Có một cơn gió đã qua đời!
:)
----
0 comments:
Post a Comment