To You, K.



Tôi biết là tôi thực sự đau lòng.
Từ khi tôi biết bạn.
Từ khi tôi biết về sự can đảm của bạn.
Từ khi tôi chạm tay vào bóng tối trong bạn.
Từ khi tôi biết những buổi sáng của bạn.
Từ khi tôi biết những nỗi lo của bạn.
Từ khi tôi đứng trên ban công lặng thinh và nghe bạn nói, kể cho bạn nghe những chuyện linh tinh. 22h.
Từ khi tôi đứng hoảng hốt như bị bỏ rơi giữa ngã ba.
Từ khi tôi đau đớn cảm nhận được cảm nhận của bạn về tôi.
Từ khi tôi hỏi bạn. "Có nhất thiết phải thế không?".
Và bạn nói với tôi: "Có!".
Từ khi bạn ra đi.
Từ khi tôi mất bạn.
Từ khi tôi chỉ còn nhìn lại và chẳng biết rồi bạn có nhớ "SMC" có nghĩa là gì không. :)
Trả lại cho bạn những điều bạn cần lấy lại.
Giữ cho mình những thứ của riêng mình.
Và lặng lẽ đứng ngoài. Nhẹ nhõm khi bạn cười. Lo lắng khi bạn vất vả. Và rơi nước mắt khi bạn buồn, một khoảng nào đó chăng, là vì tôi.
---
Bạn đã cho tôi rất nhiều.
Những ngày Hè đẹp đẽ. Những nụ cười. Sự chân thành. Quan tâm. Cả cảm giác ngỡ ngàng khi thấy cái mỉm cười khinh mạn. Để tôi đứng lên.
Những điều đó có ý nghĩa với tôi nhiều đến mức, tôi muốn quên. Tôi thực sự muốn quên.
Nhưng bạn biết. Những người như bạn, như tôi. Chúng ta không thực sự quên điều gì cả.
"Xin lỗi." - có lẽ là câu nói tôi không được nói với bạn.
Giọt nước mắt buổi sáng. Hay giọt nước mắt rơi giữa đêm khuya. Tôi chẳng có gì cho bạn. Tôi chỉ có thể nghĩ về bạn mà rơi nước mắt. Giống như nước mắt ngày dài khi bạn nói với tôi: "Hãy sống hạnh phúc!", và ra đi.
 ---
Tôi biết hơn ai hết. Là bạn xứng đáng hạnh phúc và sẽ được hạnh phúc. Bạn dũng cảm và bạn sẽ an lành.
Hãy hạnh phúc và an lành.
Để tôi cũng được hạnh phúc và an lành.
Trọn vẹn.
Chia sẻ ngay với bạn bè bài viết này
Facebook Pinterest Email

0 comments:

Post a Comment