Liverpool 2 - 0 Man United. Chà!


Thất bại.
Theo những cách khác nhau, người ta chấp nhận thất bại.
Năm thứ 8, tôi đã quá quen với thất bại.
Cái thời còn ủ dột nức nở đã qua lâu lắm rồi.
Bây giờ, nước mắt có rơi, thường chỉ là khi những niềm tin chiến thắng.
Thất bại, tôi thích mỉm cười. Vì tôi biết, phía trước chúng tôi còn nhiều chiến thắng, và cũng còn nhiều thất bại để mỉm cười mà động viên mình.
Chiến thắng. Rất quan trọng. Nhất là đối với những nhà vô địch. MU là nhà vô địch. Họ nên chiến thắng. Nhưng họ không thể giữ cho mình mãi không thua. Tôi thích thế. Có đau đớn thì mới biết thế nào là hạnh phúc. Tôi hạnh phúc.
Tình yêu. Với những đối tượng khác nhau thì có nhiều điểm khác nhau.
Nhưng hôm nay, tôi hiểu rõ một điều. Rằng trong tình yêu, chỉ cần nhìn thấy là đã có cảm giác hạnh phúc rồi.
Chỉ cần nhìn thấy họ là tâm trạng tôi đã rất tuyệt vời. Và bây giờ thì với tôi, Beckham cũng không thể nào đẹp trai bằng Rooney được ;)).
Nói chung là hôm nay, MU chơi không tốt. Không tạo ra được sức ép, không có nhiều cơ hội, cầm bóng ít và hàng thủ như thường lệ có nhiều sơ hở. Tóm lại là thua xứng đáng, chả phải bàn cãi gì.
Nhưng cuối mùa thì vẫn cứ vô địch thôi. Vấn đề của chúng ta là cần phải vô địch thêm cả Champions League nữa, MU ạ!
Hôm nay Rio hư, về viết bản kiểm điểm.
Còn người khiến mình hài lòng nhất là Vidic. Cả khi anh chơi, lẫn lúc anh phạm lỗi và đi thẳng ra khỏi sân. Rất tuyệt.
Lần này rút kinh nghiệm, lần sau cố gắng nhé!
Ngoan!
---------------
Chia sẻ ngay với bạn bè bài viết này
Facebook Pinterest Email

0 comments:

Post a Comment