"(...)Mọi người gọi tôi và Hasuke là bạn thân. Nhưng tôi nghĩ không hoàn toàn đúng thế, hoặc là, tôi không thể nào gọi tên được mối liên hệ giữa tôi và cậu. Tôi và Hasuke hay đi cùng nhau nhưng nói với nhau rất ít. Cậu thường im lặng và không hiểu sao điều đó làm tôi dễ chịu. Chúng tôi chỉ nói với nhau nhiều bằng âm nhạc. Tôi thích đàn khi có Hasuke bên cạnh. Dương cầm làm tôi đam mê còn âm thanh thiên đường từ chiếc Violin của cậu làm tôi cảm thấy được giải thoát. Mỗi khi kết thúc bản nhạc, tôi hay ngước lên nhìn những món tóc bết lại vì mồ hôi và ánh mắt lấp lánh của cậu. Những lúc như vậy, Hasuke thường nhìn tôi và mỉm cười rất dịu dàng. Nụ cười nhẹ thoảng qua như một làn khói màu lam trong buổi sớm. Nhưng cái động tác đơn giản là kéo hai mép khiến làn môi giãn ra thành một đường cong nhẹ ấy lại làm tôi vui sướng đến lạ kỳ.(...)"
Câu chuyện này tôi viết trong một tối tháng Tư, sau khi đọc một bài báo từ nước Nhật. Nội dung không có nhiều. Chỉ là những phút phiêu mình. Giống như cái cách tôi nhắm mắt và đưa mình đi rất xa. Tôi từng đặt cho nó cái tên, "Dịu dàng". Nếu có thời gian, bạn hãy đọc nó một cách thật chậm rãi và thanh thản. Đừng chờ đợi một nội dung cụ thể. Cũng đừng quan tâm đến việc nó bị đăng trên kenh14.vn. Chỉ là tôi muốn thử chia sẻ.
0 comments:
Post a Comment