Cảm thức Hà Nội.


Hà Nội.
Cảm thức Hà Nội trong tôi đêm nay. Một đêm gió lùa. Những hạt mưa bất chợt vô hình trên tóc. Đường phố và đường phố. Người ta và người ta. Lấp lánh và lấp lánh. Đằng sau những thứ đẹp xinh. Có bao nhiêu người ngồi thẫn thờ...?
Tôi nhớ rất rõ cảm giác của những đêm mùa Đông khô lạnh. Gió than khóc ngoài cửa sổ. Cảm giác buốt giá và khô rát giữ buổi chiều tại một con đường vắng bóng người. Thứ đầu tiên được liên tưởng đến mỗi khi khoác áo ấm, bước nhẹ chân ra ngoài, đó là những giọt nước mắt câm lặng. Tôi biết. Tôi biết.
Hà  Nội giấu nét cổ kính của mình trên những gác hai cũ mèm sau chằng chịt là dây điện và những tán cây. Mỗi khi nhìn lên một cửa sổ hoen rỉ, nỗi khao khát lại dâng lên. Tôi muốn nhìn thấy, muốn nhìn thấy người đàn ông trung niên đeo kính và đọc báo bên cửa sổ mưa. Hình ảnh đó sẽ mãi mãi lưu giữ, sống động dù hoen ố thời gian. Tôi không quan tâm. Chỉ là, đó là điều tôi muốn nhìn thấy.
Trung Thu sắp đến. Khoảng thời gian lấp lánh, nhộn nhịp và nhiều màu sắc nhất.
Đêm khuya chỉ là những thân hình mỏng mảnh quăng quật trong mưa. Đêm khuya giờ đã vắng tiếng rao đêm nao lòng. Đêm khuya. Người ta nghe Dạ khúc mà khóc. Đêm khuya. Người ta nằm nghe tiếng gió mưa mà không ngủ. Đêm khuya. Người ta cuộn tròn giữa lòng Hà Nội. Mà nhớ Hà Nội đến nao lòng.
Tôi nhớ bức ảnh chụp ML. Cô mặc áo dài trắng. Cầm một bó Carla trắng. Tóc đen. Đứng ở một bên đường. Trước mặt cô là những làn chạy dài không nuối tiếc. Hẳn rằng khi chụp những bức ảnh đó, không ít người đã quay lại chỉ để nhìn cô trong một thoáng. Cô diva tóc ngắn. Đã chụp những bức ảnh với hoa Carla trắng bên lề đường. Lề đời.
Tôi cũng nhớ người ra đi. Ước vọng về một căn phòng ấm và những niềm vui hoan hỉ. Ước vọng khi tôi mới là một đứa trẻ, chẳng có vướng bận gì. Con phố xà cừ lá bay ran rát. Khoảng sân có cây lộc vừng run rẩy lạnh. căn phòng cửa kính với rèm cửa màu vàng nhạt. Có lần đã hé mở khi tôi đi qua... 3 năm rồi. Khi người trở về, Hà Nội đã khác. Đã rất khác...
Và người đến. Khoảng tháng Hai lạnh buốt. Những cây Sưa lúc ấy xơ xác nhường nào. Bước chân bên hồ. Hiệu sách. Cacao nóng nhạt nhẽo. Buông. Và ra đi. Bây giờ thì tất cả đã chỉ còn trong ký ức. Tôi đã không còn muốn quay lại. Dù có một khiếm khuyết nhỏ trong ký ức đó. Một điều lẽ ra tôi nên làm. Nhưng đó là số phận. Tôi biết chắc chắn, đó là số phận.
"Nếu anh không hạnh phúc thì anh có nói với em không?"
"Không bao giờ."
Mùa Đông. Mùa Tĩnh. Mùa của những hoan hỉ tột bậc và những nỗi buồn sâu như đêm. Mùa của gục đầu mà nghe tiếng lá rơi, gió rơi. Mùa của ánh mắt dài bên đường và gò mà ửng lên, rát buốt vì gió lạnh. Đó là mùa Đông.
Mùa Đông năm nay, tôi có một việc muốn làm. Cần làm. Sẽ làm. Hạnh phúc mà tôi đã từng luôn mơ ước. Dành cho một người. Người mà tôi yêu thương.
Chờ đợi.
Hi vọng.
Đó là cảm thức Hà Nội của tôi đêm nay!
Chia sẻ ngay với bạn bè bài viết này
Facebook Pinterest Email

0 comments:

Post a Comment