Tôi chợt nghĩ đến cái chết.
Cái chết với tôi mang màu sắc tư duy đơn giản. Dù thanh thản hay đau đớn, cuối cùng người ta cũng nhắm mắt và ra đi.
Như một lẽ bình thường, khi biết mình sắp không thể làm gì nữa, thì người ta nhận ra có rất nhiều điều mình chưa làm được. Và khi đó, họ ham sống hơn lúc nào.
Nhìn vào một người bệnh chống chọi từng giây với tử thần, mong thở được giây nào hay giây đó. Chịu đựng những cơn đau vật vã, nỗi dằn vặt khi mình làm khổ những người xung quanh... Nói rằng "Hãy để tôi chết!" một cách tuyệt vọng. Nhưng từng giây phút được thở lại quý giá nhường nào. Thế mới thấy, sự sống thật hấp dẫn.
Với tôi, thì cái chết không đáng sợ bằng mất đi đôi mắt.
Mắt với tôi rất quan trọng. Tôi thích nhìn. Tôi thích nhìn kinh khủng. Tôi thích màu sắc. Tôi thích những màu sáng. Tôi thích vui. Tôi thích cười. Tôi thích nhìn. Và sau đó nhắm mắt lại, để ngắm những điều đôi mắt vừa ghi vào tư tưởng. Nhìn rất tuyệt. Nên tôi sợ một ngày tôi không nhìn được nữa.
Chết cũng không đáng sợ bằng mất đi tiếng nói.
Tôi cần được nói. Tôi cần nghe tiếng mình cười. Có nhiều điều đã ra đến đầu môi rồi quay lại. Có nhiều điều tôi chưa nói. Có nhiều điều tôi chưa đủ can đảm để nói. Có nhiều điều tôi cần nói. Hát một mình những khi một mình. Nhìn vào gương và bảo "Cố lên nào!". Nói khi vắng vẻ người. Nói khi vắng vẻ mình. Nên tôi sợ một ngày tôi không thể nói nữa.
Chết không sợ bằng mất đi đôi tay.
Đôi tay làm được rất nhiều thứ. Nhiều lắm. Tay để viết. Để giở trang sách. Để nấu ăn. Chạm vào 1 bông hoa. Tay để cho đi và nhận lại. Tay để ôm người mình yêu thương thật chặt. Mắt này. Mắt này. Bàn tay. Nơi nhiều yêu thương nhất là bàn tay. Nếu mất đi bàn tay, hẳn là buồn lắm.
....
Có nhiều thứ đáng sợ hơn cái chết.
Thực ra nỗi đau thể xác là thứ sẽ làm người ta đón nhận dễ dàng hơn là mất đi một cái gì đó khiến người ta đau đớn về tinh thần hơn cả.
Chết.
Chết rồi thì đau 2 ngày thôi.
Tiếp tục sống vui vẻ hạnh phúc.
Chỉ là tôi thôi mà!:)
Ôi mình!!!!!
Hôm nay mệt. Mệt thật.
0 comments:
Post a Comment