Nhan sắc



Just a picture.
Một gương mặt xinh đẹp.
Một body bắt mắt.
Giọng nói mượt mà nếu như nàng không sử dụng những từ ngữ khó nghe.
Sẽ thật dễ chịu nếu nàng kể một câu chuyện vui.
Nàng cũng sẽ đẹp hơn nhiều nếu nàng mặc một bộ đồ nhẹ nhàng và kín đáo hơn.
Mắt nàng hút hồn.
Bàn tay nàng duyên dáng.
...
Bạn thân buông một câu: "Mấy con c*v*!"
Gió thổi lạnh và đầy mùi hoa sữa.
Tự dưng thấy trong lòng không bình lặng.
Tôi luôn nghĩ rằng, một con người, bất cứ họ là ai, làm gì, đã gây ra những tội lỗi gì..., sâu thẳm trong họ vẫn tồn tại một điều gì đẹp đẽ.
Nhất là ở người phụ nữ.
Người phụ nữ đẹp đôi khi dễ hời hợt.
Người phụ nữ đẹp đôi khi dễ quăng quật sắc đẹp của mình cho đời.
Nhưng có một điểm chung ở bất cứ người phụ nữ nào, khát khao hạnh phúc của họ luôn luôn, mãi mãi tồn tại và được ngưỡng vọng. Cho dù họ có thể chạm tới hay không.
...
Bỗng dưng, tôi nghĩ đến tượng của công chúa Mỵ Châu mà tôi xem hồi đi Cổ Loa.
Khi ra khỏi, cảm giác thật kinh khủng.
Người đàn ông nói với tôi hãy để lại tiền công đức.
Không. Dù tôi có hàng tỷ đồng, tôi cũng không để ra một đồng xu nhỏ ở đó.
Tôi không bao giờ cổ súy cho họ đối xử tàn bạo với con người như thế.
Chúng ta là ai mà tự cho mình cái quyền không tha thứ cho lịch sử?
Chúng ta là ai mà tự cho mình cái quyền không cho người con gái non nớt đã yêu mê muội đến lạc lối ấy một lối về?
Chúng ta là ai mà tự cho mình cái quyền không cho cô ấy một gương mặt, một ánh mắt?
Chúng ta là ai mà tự cho mình cái quyền nhạo báng tình yêu, dù là tình yêu gây tội, bằng cách thờ một cái tượng không có đầu????
Độc ác.
Độc ác.
Độc ác.
Chia sẻ ngay với bạn bè bài viết này
Facebook Pinterest Email

0 comments:

Post a Comment