Ngày Hà Nội mưa.


Ngày Hà Nội mưa.
Một chút không khí bên cửa sổ làm tôi biết lạnh.
Tôi yêu Hà Nội những ngày lạnh. Những ngày không cô đơn. 
Lặng im chờ đợi. Bạn không thể làm gì nhiều với một cái lưng đau và điện thoại hết pin.
Đó là tôi.
Tôi phải tập. Tập cho quen đi mới được!

Be fine!


Hôm nay bị ngã xuống từ độ cao khoảng 2,5m. Vắt ngang người qua thang gỗ như một bao cát rơi. Rầm! Lần đầu tiên mình có cảm giác ấy. Nhìn vào một điểm và biết rằng mình đang rơi xuống. Nhưng mình không sao. không gãy tay, không gãy chân, không bị đập đầu dù phía dưới đầy đồ đạc. Mình chỉ bị đau thôi. Cử động khó nhưng cần thiết thì vẫn đi lại được. Cũng chỉ bị xước một chút ở cổ tay, đầu gối và ngón chân cũng đau. Thế này là may mắn lắm rồi.
Nếu. Nếu đó là sự trừng phạt cho lỗi lầm nào đó. Thì mình mừng là mình chỉ bị đau về thể xác thôi. Mình biết là mình sẽ nhận những thẻ phạt. Và nếu chỉ là nỗi đau thể xác, đó sẽ là sự ưu ái quá lớn đối với mình.
Hôm nay mình đau. Nhưng hôm nay mình vui. Hôm nay bạn thân nấu cơm cho mình ăn. L, Ng và cL đến thăm mình. Mình có R nữa.
Nếu phải đau, hãy để tôi. Đừng chạm vào ai khác.
Bão đi qua. Cầu mong bình phục. Cầu mong siêu thoát. Cầu mong an lành.

In the End


Ba mươi phút.
Một cái mỉm cười.
Hai ly nước.
Một câu hỏi.
Một cái gật đầu.
Một lời yêu thương.
Một tiếng cảm ơn.
Hai lời tạm biệt.
And we let it go...
Em sẽ không bao giờ gặp lại ánh mắt ấy nữa.
Be happy, N!

Sớm


Sớm uể oải tỉnh dậy bằng tiếng chuông điện thoại.
- Alo?
- Minh mèo à....
Sớm như một cái giật mình. Từ một dãy số lạ.
- Alo?
- Chào em....
Bỏ cái dao gọt hoa quả lên bàn. Bật máy tính. Đánh răng rửa mặt. Cảm giác nôn nao từ đêm qua. Đến sớm nay.
Một ngày, từ người ta thường theo đuổi cái ý nghĩ chợt đến đầu tiên vào buổi sáng. Entry viết chiều qua cứ giống như một điềm báo. Rồi thì cũng qua. Có những điều không nằm trong diện quan tâm, không bao giờ nghĩ tới. Và có những điều còn sót lại sớm nay một chút đau lòng. Hoang mang. Sợ hãi. Muốn t ránh. ... Là thế.
"Đến mức không tin nổi."
Đôi lúc chính mình cũng không tin.
Đôi lúc những điều đó như hụt hẫng bay đi và mình yếu ớt.
...
Những ngày này, hay nói mấy chữ "Quên đi!"
Một ID trong friend list đã ra đi. Một cái link ra đi. Một cái nhấp chuột và những thế giới trở nên hoàn toàn xa lạ.
"Quên đi! Quên đi!" - Là tự nhủ, tự dặn dò chính mình. Quên đi!
...
Và em sắp đi.
Từ khi em đến. Không có nhiều điều thay đổi. Khi em đi rồi cũng thế. Hay nói cách khác, là chị không bị ảnh hưởng nhiều.
Trong cuộc sống này, sẽ có rất nhiều điều mà em phải chọn lựa, em phải cố gắng để đạt được, và gồng mình để thay đổi.
Hôm qua đi chùa, chị đã dành một góc lời cầu nguyện cho em. Cả bây giờ, và sau này, chị mong em luôn bình an và hạnh phúc.
Có nhiều điều sẽ đến!
...
Thôi. Hết sớm rồi.

Don't let me down!


Em không bao giờ chịu chỉ là một bóng hình.
Em không bao giờ chịu chỉ là một chiếc gương soi ký ức.
Sẽ không còn những điều em làm vuột mất.
Sẽ chỉ còn những điều em để ra đi.
Hãy biết cách tránh xa những điều cần tránh.
Hãy biết cách quên đi những điều cần quên.
Tôn trọng và đừng chạm vào.
Đừng khiến em đau lòng!

Funny Cats


Hé lô! :D

 
Oa, buồn ngủ quá!


Nào ra cùng hét!!!


Bọn tớ là anh em mà!


Ngủ thẳng cẳng này!


Mèo mập ngủ trưa



Ôm chuột ngủ nào! Ngon...



Hoà bình cho thế giới!

  
Có người nhìn trộm!



Đánh răng nào!:D
Cái này là cú mèo!:|

  
Đang chán đời đây!
Mèo Beeline này!:D


Yêu chết luôn nhé!

Nhìn đểu ta hả!?
 


Ôi lãng mạn!

 

Có con này nuôi sướng. Mùa Đông khỏi cần mua túi sưởi... :X
------------------------------------------------------------------

Just as You are!


Hôm nay mình đã hỏi một người mình không nhớ là ai nữa, chỉ nhớ là có quen: "Cậu có quý tớ không?". Chỉ tại. Hôm nay bỗng dưng tò mò. Những người xung quanh nghĩ gì về mình nhỉ?

Người ít nhìn người khác khi đi trên đường. Không dễ nhớ và rất hay quên. Quần ngố, giày bệt, những cái áo dài lượt thượt. Headphone. Và quên đời.

Nói những gì mình nghĩ. Làm những gì mình thích. Ăn những gì mình thích. Uống những gì mình thích. Đi đến những nơi mình muốn đi. Nghe một bài hát tự mình thấy hay. Đọc lại một đoạn văn ưng ý trong cuốn sách. Chọc cười người khác. Chọc cười chính mình.

Bàn cuối. Ngủ. Nói chuyện. Trân trân ngó thầy. Sách gấp. Vở trắng. Điện thoại sáng màn hình.

Đã bao lâu rồi mình không quan tâm đến việc người khác nghĩ gì về mình? Những tin đồn nhảm thỉnh thoảng bay qua tai. Sự ngạc nhiên khi nhận ra người khác biết về mình nhiều hơn mình tưởng. Cảm giác vui vẻ khi có người ngồi lại và nói rằng chơi với mình rất vui. Và sự an lành khi chia sẻ được nỗi buồn của người khác.

Đồng ý và phản đối.
Yêu và ghét.
Khóc và cười.
Tức giận và hạnh phúc.

Đã bao giờ mình không còn cố kìm chế cảm xúc của mình nữa.

Cảm giác nhớ. Vậy là chạy lại để cướp đoạt một cái ôm chặt.

Cười khi vui.
Khóc khi buồn.
Uể oải khi cảm thấy mệt mỏi.

Ừ. Điều đó làm mình cảm thấy thoải mái. Không phải giả vờ để làm hài lòng người khác. Không phải cố để tỏ ra tốt bụng. Không phải nói "Không sao!" trong khi trong lòng thì thực ra Không -  không - sao - lắm.  Không phải để rộng lượng. Không phải giấu đi nỗi đau trong lòng. Không phải cười mà thấy lòng mình đóng băng. Không phải mặc một bộ đồ sao cho vừa mắt người khác. Không phải mất ngủ chỉ vì một câu nói vu vơ. Không phải gật đầu dù trong lòng muốn từ chối.

Là khi mình nhận ra giá trị của hai chữ "chân thành".
Chân thành chia sẻ cảm xúc của người khác. Chân thành với những nước mắt và nụ cười. Chân thành với cảm giác yêu thương mà không còn nhiều vướng bận. Chân thành với tình cảm dành cho những người xung quanh. Chân thành với sự quan tâm và cảm giác yêu quý bản thân hơn khi giúp đỡ người khác. Chân thành với nụ cười buổi sáng dành cho một người không quen biết. Chân thành với bước chân và bài hát quen. Chân thành với một sự giúp đỡ. Chân thành với chính mình.

Điều đó với mình tốt đẹp biết bao!

Đã bao lâu rồi mình không nghĩ đến việc người khác nghĩ gì về mình?

Ngày cấp III, mình biết có những người không thích mình chút nào. Thậm chí họ đã nói xấu mình vậy. Nhưng vấn đề của họ, một các buồn cười, là họ chưa từng nói chuyện với mình, dù chỉ một câu.
Ngày cấp III, mình biết có những tình bạn là mãi mãi. Và bước qua những lỗi lầm để tìm thấy người bạn thân sẽ luôn đứng cạnh mình dù bao nhiêu sóng gió.
Ngày cấp III, mình còn buồn cả một ngày vì biết có người không thích mình chút nào cả.
Ngày cấp III, tình bạn với mình đôi lúc còn chông chênh.

Còn bây giờ. Mình biết rõ giá trị của bản thân, và những gì mình đang có.

Điều đó với mình tốt đẹp biết bao nhiêu!

Nên, mình sẽ sống, là chính mình. Và hạnh phúc.
--------------------------------------------------