Nghĩ về những điều đẹp đẽ.
Về niềm tin mà mình đã cho đi.
Về nụ cười và bàn tay siết chặt.
Mình đã từng là người không bao giờ hối hận vì cho đi bất cứ điều gì.
Bây giờ cũng vậy.
Mảnh vá niềm tin nếu rách thì mình sẽ lại khâu lại.
Chỉ cần ngồi lại, uống 1 chút nước, mình sẽ đủ sức thôi.
Nhưng sao lúc này. Cảm giác đau đớn thế nhỉ?
Đầu óc điên khùng.
Cái dạ dày điên khùng.
Muốn vỡ tan tất cả.
Mình ơi! Sao yếu ớt thế này?
....
Cậu có nghĩ là cậu đang đi đúng con đường cậu muốn đi không?
---------------------------------------------------------------------
0 comments:
Post a Comment