Lúc gần nhất cũng là lúc sợ hãi nhất. Đi quá nhanh sẽ thấy mình như chạy ngược chiều gió thổi. Có thể gió sẽ cuốn mình đi. Thế là mất. Thế là hết tất cả.
Mình không biết. Không hiểu. Cảm giác hoang mang và muốn trốn chạy này...
Chờ từng phút chỉ để thấy một nụ cười. Tưởng như yên bình lắm thì cảm giác lo sợ lại trào lên. Chỉ muốn nơi nước mắt. Chỉ muốn thu mình lại. Chỉ muốn quên đi. Mình sợ. Mình sợ. Mình sợ.
......
Mẹ ơi. Con nhớ mẹ. Con nhớ mẹ bảo vệ con. Con sợ rằng mình sẽ bị thương mất thôi!
--------------------------------------------------
0 comments:
Post a Comment