SS. Ngày xửa ngày xưa, tôi gọi cậu ấy như vậy. Tối nay, tôi đến nhà cậu ấy. Bàn tay thời ấu thơ, khi chúng tôi chỉ là những đứa trẻ bị xếp ngồi cùng bàn. Cậu ấy hay bị tôi bắt nạt nhưng luôn nhường nhịn. Và cái cách cậu luôn dịu dàng với tôi. Cho đến khi chúng tôi lớn lên. Quãng thời gian đẹp nhất của thời cấp ba, tôi nhìn bàn tay ấy dắt quả bóng màu cam và ném vào rổ. Bàn tay chứa đầy kỷ niệm của thời thơ ấu. Và vẫn vậy, mỗi lần gặp lại, mặc dù chúng tôi đã thay đổi quá nhiều, nhưng với tôi, trước mặt tôi vẫn là cậu bé 13 tuổi đứng đợi tôi trước cửa nhà. Thời niên thiếu lấp lánh mà tôi đã đi qua...
Bàn tay của bạn thân. Đôi bàn tay nhỏ. Đã nắm chặt tay tôi biết bao lần vui buồn, dắt tôi đứng dậy sau biết bao vấp ngã. Đã bên tôi trong rất nhiều khoảnh khắc quan trọng của cuộc sống. Bàn tay mà tôi yêu thương và cũng yêu thương tôi nhiều lắm. Bàn tay mà tôi biết, tôi sẽ trao cho một người đáng tin cậy, và nhìn theo cho đến cuối cuộc đời.
Bàn tay mẹ. Bàn tay mẹ tôi to, thô ráp. Nhưng với tôi, đó là bàn tay đẹp nhất thế giới. Bàn tay nâng niu tôi khi tôi ra đời. Yêu thương và che chở. Tha thứ và vỗ về. Bàn tay đắp khăn mát khi tôi sốt. Giống như bàn tay bố. Thường mỗi khi tôi ốm, nếu tôi còn thức bố sẽ lên phòng đảo mắt qua và ra thẳng ban công. Nhưng nếu tôi nhắm mắt (giả vờ) thì ông sẽ đến cạnh và rờ lên trán xem tôi có sốt không. Trong nhà, tôi là đứa con duy nhất không ngại lại gần, ôm bố, tựa đầu vào vai và nũng nịu bố. Bố tôi thì lại là người không hay thể hiện tình cảm của mình ra ngoài. Nên thỉnh thoảng với bố, tôi lại chơi trò Giả vờ như vậy!
Bàn tay mà tôi chưa bao giờ chạm tới. Thứ quý giá là cái mình không bao giờ có được. Đã có nhiều lần tôi đứng im nhìn hạnh phúc lên chuyến xe lấp lánh và đi khỏi đời tôi. Lần nào cũng mang tiếc nuối. Nhưng lần nào cũng im lặng. Dường như chẳng ai là người thực sự bị tổn thương...
Bàn tay nhỏ của đứa bé trắng tinh. Tôi luôn ước ao được chạm vào bàn tay ấy. Bởi nó mang cho tôi cảm giác yên bình. Không quá khứ. Không tương lai. Chỉ biết ngắm nhìn và mỉm cười trong hiện tại. Tôi vẫn nghĩ trẻ con là những thiên thần có cánh. Chỉ là đôi cánh đó vô hình. Và khi lớn lên, bỗng nhiên chúng trở thành vô tâm, đánh rơi đâu đó mà không bao giờ có thể tìm lại. Nên sau này cứ tiếc nuối hoài tuổi thơ.
Bàn tay trong buổi tối tháng Bảy. Tay tôi gọn gàng trong bàn tay ấy. Bàn tay mang nhiều hoài niệm về quá khứ và trăn trở với tương lai. Hình như, cũng giống như bàn tay tôi. Đôi tay tôi thì đôi khi hay run rẩy. Biển cũng như trời, tôi không thể nào ôm hết được. Nên tôi chỉ muốn ôm ấp một mầm xanh nhỏ cho riêng mình. Có đôi khi gần gũi, có đôi khi xa xôi. Như đôi lúc tôi cũng xa lạ với chính bản thân mình. Nhưng đó là bàn tay tôi đã đặt vào số niềm tin còn lại của mình. Bàn tay sẽ cùng tôi tô những gam màu sáng và hi vọng.
Chiều nay, tôi rơi nước mắt. Khi tôi nghe K nói về những điều quý giá.
Nhìn lại, thì tôi đã ra đi, và để cho ra đi cũng nhiều...
Nhưng dường như chỉ có những nuối tiếc - thứ mà rồi cũng ra đi. Dường như chẳng ai là người thực sự bị tổn thương cả...
Còn bàn tay tôi, hình như quá rụt rè nên đôi khi cứ lặng thinh để hạnh phúc biến mất.
Mà trong đêm, thì ai là người rơi nước mắt?
---------------
0 comments:
Post a Comment