Cổ Thiên Lạc & Lưu Nhược Anh
Bộ phim chỉ chia sẻ duy nhất với một người. Là những yếu đuối từ sâu thẳm trong tâm hồn. Và từ giờ đến cuối đời sẽ không cùng một ai xem nữa.
Chiều nay lại ngồi xem lại bộ phim đó. Một mình.
Là thế, là vậy, là vĩnh viễn!
Nhận được 1 tin. Chẳng rõ đang vui hay buồn. Chỉ là, thấy mình vô tâm quá. Nên những năm tháng cuối cùng kết thúc chỉ bằng một tiếng thở dài. Có lẽ là không đúng nên chẳng bao giờ có đủ dũng cảm để bước đi. Nên tôi sẽ làm thế. Lặng lẽ quan sát từ phía sau. Là thế, là vậy.
Cái níu tay rất chặt kéo tuột ra khỏi thang máy. Bàn tay lạnh ngắt và hoảng hốt. "Hãy ở lại." Nhưng hôm đó, tôi đã bước lại vào thang máy và đi.
TM chưa bao giờ nói TN câu nói đó nhỉ, "Em yêu anh!". Cố kìm nén để rồi òa lên nức nở. Có không nhỉ? Có phải cô ấy sẽ mãi mãi ngồi với mọi người và nói: "Nếu mà có TN ở đây..."? Còn TN thì sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Tôi nhớ có lần N nói: "Chúc em ngủ ngon. Hôm nay. Ngày mai. Mãi mãi sau này." Mãi mãi sau này, cả đến khi tôi chết, đêm cuối cùng dù không còn ai bên cạnh, tôi vẫn có một lời chúc "Ngủ ngon". 17 tuổi, câu nói đó là điều gì đặc biệt lắm. 22 tuổi, câu nói đó là điều gì thiêng liêng lắm. Câu nói của duy nhất 1 người.
Tôi nhớ có lần N nói. Họ đều nói. "Người không thể thay thế." Như thế tức là, tôi, cuối cùng chỉ là 1 khoảng trống nhỏ trong tuổi trẻ rực rỡ sẽ vụt qua như một chuyến xe lấp lánh. Điều đó thỉnh thoảng có ý nghĩa với tôi lắm. Nhưng cuối cùng tôi chỉ còn lại người cuối cùng đứng cạnh mình. Cuối cùng.
Bộ phim ấy, tôi xem trong một ngày đặc biệt, và mang nhiều hẫng hụt. Xem xong rồi, tôi còn lại như một đứa trẻ bơ vơ vừa bị vạch mặt. "Khờ quá!" Chao ôi. Tôi vẫn nhớ cái âm sắc ấy. "Em khờ quá!".
Chỉ tại, em không nghĩ rằng Lưu Nhược Anh, cô ấy sẽ giữ ánh mắt ấy đến cuối đời!
0 comments:
Post a Comment