Một ngày kỳ lạ.
Về đến nhà thì tối om, vắng ngắt. Bố mẹ đã xách vali đi du lịch. Thế là từ chỗ muốn tạo sự bất ngờ cho bố mẹ thì mình mới là kẻ phải leo cái cây cao 8m. Tức là việc làm hộ chiếu có thể bị hoãn lại... Mọi thứ có vẻ không ổn lắm. Cả mình và M đều cảm thấy lo lắng.
Nhắn tin k được. Gọi cũng k được. Hơi lo 1 chút. I hope that you are still ok!
Tối đi cùng M. Thành phố nhỏ giờ đã có nhiều thay đổi. Cũng không rõ đó là cảm giác bù đắp hay mất mát nữa. Nhưng rồi thì cũng đến ngày này thôi, đúng k...
Một mình trong một cái nhà như thế này. Lúc về tới nhà, mở khóa, bước vào. Cảm giác cô đơn ập đến như bão. Và rồi đến cảm giác thất vọng đã chịu đựng suốt những ngày qua nữa. Không quá kỳ vọng, không quá tin tưởng, điều đó nhất định sẽ bảo vệ được trái tim.
Đ. Mọi người đều có vẻ thích. Nhưng tư tưởng quá khác. Ý chí cũng quá khác. Mình mới là người cảm nhận được điều đó rõ hơn ai hết. Không có sự kiên nhẫn. Thế là chấm hết! Once again!
Love me, U must be patient!:))
------------
Có lẽ cần có thời gian để tìm lại cảm giác. Cần tự tập trung. Cần thấy được quan tâm. Cần sự nâng niu và trách móc. Mình không có gì. Và mình có tất cả. Có những điều nhỏ nhoi và rất đơn giản. Nhưng với mình chúng rất quan trọng. Một kẻ quá chú ý đến tiểu tiết như mình rồi sẽ gặp một đống rắc rối mà thôi!^^
Thôi k nghĩ. Nghĩ nhiều chỉ đau dạ dày mà thôi...
Mai bố mẹ về. Thế nào cũng có quà...
Còn mình, cần ngừng lại thôi. Một thời gian. Để xua đi sự hoài nghi khó chịu này.
So tired...
0 comments:
Post a Comment