Hôm nay là ngày mà theo truyền thuyết dân gian người Này, người Nùng, Người Dao, người Thái... gì gì đó, là ngày con chó Ngao ăn mất Mặt trời. Mà mình cũng chẳng biết chó Ngao là cái thể loại chó gì. Chỉ biết hôm nay mình thấy vui vui..
Sáng dậy sớm đưa chị Bình đi chấm thi Đại Học, rồi về nhà. Về nhà thì k có chìa khóa vào nhà vì Minh cầm chìa khóa và lúc đó thì nàng ấy đang ở Phủ Tây Hồ với anh Dương. Hôm nay là mùng 1 mà!^^
Lọ mọ chạy ra đầu đường kiếm 1 quán wifi ngồi. Đang đi thì nhận được tin nhắn của R rằng hôm nay có nhật thực. Thế là ngước lên nhìn mặt trời phát. Nhòa hết cả mắt. Lúc đi sang đường mà thấy chóng cả mặt. Rồi kiếm đc 1 quán cafe thì nó không có wifi. Nhưng ngó sang bên cạnh thì thấy cái khách sạn Đan Ly. Nghi lắm. Nghi cái khách sạn này có wifi lắm. Thế là bật lap lên, dò được 1 đống sóng wifi khác nhau của mười mấy tầng khách sạn. Chọn tầng 4 cho gần mình. Vậy là ngồi quán cafe không wifi nhưng vẫn online được. Điện thoại thì hết pin, sập nguồn. Chọn 1 cái nick sáng trong list friend để nhờ nhắn tin cho Minh. "Em đang ở cafe 12 Đào Tấn nhé!". That was that!
Trưa nay là một ngày vô cùng hiếm hoi được ăn cơm đông người. Minh về ăn cơm nhà, có cả anh Dương ngồi chầu bên cạnh nữa. Ăn xong thì họ đánh nhau. Minh nó cắn anh Dương nữa. Cắn xong thì bắt đầu xin tha. Buồn cười kinh khủng.
Mình muốn ở nhà quá. Nhưng kiểu này chiều lại phải đi rồi.
Mấy ngày này đi nhiều quá. Có lúc cảm thấy như sắp kiệt sức vậy. Nhưng mình đang vui. Ngoài những lúc cảm thấy lo lắng về cái nỗi sợ mơ hồ đó, thì mình thực sự cảm thấy vui. Bây giờ thì thế là được rồi!:)
...
12:00 AM.
Lúc nhận được tin nhắn. "Bọn mình sang đi". Vui. Và lo. Hồi hộp. Khi về thì chị Bình cười. Nhưng cũng chẳng biết đâu mà lần được. Nhưng dù sao mình thấy cũng không đến nỗi. Và điều đó với mình rất dịu dàng.
Ít ra là lúc này. Trong giờ này, giây này, mình đang cảm thấy hạnh phúc. Bất chấp ngày mai ra sao.
0 comments:
Post a Comment