Bầu trời ấy một tiếng trước còn trong vắt, trăng thật sáng và cao. Còn để cho vội vàng chụp được một bức ảnh như thế này từ cửa sổ. Thế mà giờ đang đổ mưa rồi đấy.
Một cái rùng mình.
Cuộc sống là thế nhỉ. Chỉ một chút, một chút thôi. Thế là mưa...
Ngồi trong bóng tối. Nghe một bài hát đệm guitar êm ái. Tiếng mưa rơi trên mái hiên. Chẳng rõ đang vui hay buồn. Chẳng rõ ngọt ngào hay nhạt nhẽo.
Cũng chẳng hiểu tại sao lại thế. Mình đang đi đâu? Chúng ta đang đi đâu? Sẽ đi tới đâu?
Đã có những giấc mơ bay đi rồi.
Mình lại nhớ Đan Linh. Nhớ cô gái của mình. Ra đi rồi lại trở về. Thức giấc, đứng lại bên cửa sổ, ly trà buổi sáng. Và nhìn thành phố cô ấy yêu tỉnh giấc trong một buổi sớm yên bình. Cô gái mà mình tạo ra, dù đi đâu rồi cũng trở lại nơi này. Mà Hà Nội, bây giờ thì, bỗng dưng, đang bật khóc.
...
- Cô gái ơi. Tại sao?
- Chỉ là cảm giác cô đơn chớp nhoáng mà thôi...
- Lạnh!
0 comments:
Post a Comment