Cho anh, giấc mơ đầu tiên của em!



Đã bao lâu rồi, em sống trong cảm giác thật khó chịu mỗi khi có người chạm vào bàn tay mình. Giờ thì không còn nữa. Nỗi đau đó, giờ em đã quên đi. Tức là em xa anh lắm rồi đấy!
Đã bao lâu rồi, em không còn đau lòng khi nghĩ đến anh nữa. Em là vậy. Là cô gái đứng lại, góp nhặt những điều đẹp đẽ, quên đi những buốt giá, để khi nhìn lại có thể chỉ mỉm cười. Anh trong em, giờ sẽ chỉ là những kỷ niệm khiến em mỉm cười.
Lại là Bố già Corleone. Lại là câu nói đó. Mỗi người sinh ra có một số phận. Số phận của anh và em là sống và hạnh phúc mà không có nhau.
Em đã cầu mong anh được hạnh phúc khi chúng ta xa nhau. Em vẫn cầu mong anh hạnh phúc, mãi mãi về sau này. Giấc mơ về màu đỏ, em đã không còn mơ nữa. Bây giờ, em mơ giấc mơ của riêng mình thôi.
Ngày trước anh đã nói với HK (em là một cô gái tò mò, còn HK là người không thể trốn tránh những câu hỏi nếu em thực sự muốn biết). Rằng anh và em rồi sau này sẽ chỉ là những trang giấy cũ, để khi nào rảnh rỗi, em mở ra xem lại, và cười về một thời ngốc nghếch. Ngày ấy anh đã nghĩ thế. Bây giờ, em đã làm thế. Nhưng không phải cười vì một thời ngốc nghếch. Mà cười thật nhẹ nhàng vì em đã từng có anh, từng yêu anh và đã có những ngày tháng đẹp đẽ, dù không thể bên nhau. Nó là thế, là vậy đấy!
Đã có những ngày em ghét anh biết bao. Bởi em nghĩ, vì tại anh nên quá khó khăn để em bắt đầu mọi thứ lại từ đầu. Có những người cứ đến rồi đi. Lý trí thì muốn tìm quên mà trái tim vì mãi quay lưng mải miết chạy. Nhưng bây giờ, em biết. Không phải tại anh. Không phải tại em. Cũng chẳng vì ai cả. Vì là thế: Không phải người này, không phải người này, không phải người này,...., mà là người này mới đúng.
Bố già Corleone bảo: Mỗi người sinh ra có một số phận. Mà em thì tin Vito Corleone lắm. Nhiều hơn anh tin Arsene Wenger của anh nhiều. Số phận đã đưa anh đến và mang anh đi. Bởi anh và em sinh ra không dành cho nhau. Số phận sẽ đưa em tới một con đường nào đó, nơi mà em sẽ mỉm cười dừng lại. Một ngày nào đó, chuyến xe ấy sẽ dừng lại. Một ngày nào đó, em sẽ kết thúc hành trình đi tìm nơi mà mình thực sự thuộc về. Một ngày nào đó, có thể là khi trời xanh, mây trắng, gió mát lành, cây cối đầy diệp lục; hoặc cũng có thể là một chiều mưa rơi tầm tã, ở một nơi hoang lạnh, khô cằn và xấu xí, em sẽ thốt lên: "A, kia là số phận của mình!". Dù thế nào, em cũng sẽ hạnh phúc đúng không?
Anh.
BK của em.
BTV có thể chưa bao giờ là của em.
Nhưng BK thì là của em, là duy nhất của em thôi, mãi mãi là như thế.
Cảm ơn anh. Vì ngày xưa, đã để em hồn nhiên yêu anh như vậy!
Be Happy!
-M-
Chia sẻ ngay với bạn bè bài viết này
Facebook Pinterest Email

0 comments:

Post a Comment