Ấy vậy mà người ta vẫn thường hay lướt qua những người còn lại bên mình.
Điều đó giống nhau ở rất nhiều người. Người thì biết, người thì chẳng hề để tâm. Nhưng điểm chung là họ đều lướt qua.
Tôi luôn nghĩ về những "yêu thương câm lặng" với một lòng cảm phục. Dường như đó không thể là cách tôi có thể làm. Tôi không thể yêu thương một ai trong câm lặng. Tình yêu đầu tiên là sự ngây thơ cuồng dại. Tình yêu hiện tại đôi khi khiến tôi ngượng ngùng vì không thể bí mật giấu kín nó đi dù chỉ vài giờ, để cho người yêu tôi thấy tôi lạnh lùng một chút và quan tâm đến tôi hơn!:(
Thế giới này. Tôi chưa từng yêu ai trong câm lặng. Tôi đã nói yêu họ khi tôi biết rằng mình đang yêu. Và khi tôi còn chưa ngừng yêu, tôi vẫn sẽ nói rằng tôi yêu họ. Dù cho đã xa nhau, nếu trái tim còn yêu thương, khi gặp lại, tôi vẫn sẽ bình thản mà nhìn vào mắt người đó và nói rằng "Em yêu anh!" một cách chân thành và vô tư nhất. Những cảm xúc chôn giấu sẽ mọc rễ trong tim và khiến tối đau buồn. Tôi sẽ không để mình héo mòn theo cách đó.
"Anh đang yêu. Anh nghĩ vậy!"
Và "Nhưng anh vẫn sẽ yêu em!"
:))
Có lẽ đó là 1 sự tình cờ nào đó. Khi tôi đã đi qua nhiều người, và nhiều người đã đi qua tôi. Anh đều biết và tôi biết anh. Nhưng tôi lướt qua và anh vẫn là người ở lại. Một người âm thầm, lặng lẽ dõi theo. Và bây giờ đã tìm được hạnh phúc. Và cảm giác thanh thản, yên ấm đã có thể về trong tôi khi tôi nghĩ tới anh.
Một ngày khi nghĩ lại, khi trở lại, anh cũng sẽ như những người đã đi qua tôi và đã ở phía sau tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng của một người có sự quan tâm gần như của 1 người anh trai. Là một đặc ân dịu dàng mà tôi vẫn sung sướng và tự hào có được. Điều đó tốt, cho tất cả!:)
Thế giới này, chúng ta đã lướt qua bao nhiêu người. Cả những người vẫn lặng lẽ nhìn ta từ phía sau, khi ta cười, khi ta khóc... Vẫn âm thầm yêu thương... Nhưng ta đã lướt qua lại, dù biết hay không. Nhưng ta lựa chọn. Và yên lòng, bởi vì, rồi, ừ, họ sẽ hạnh phúc và an toàn, sẽ yên ổn cười vui. Điều đó tốt, cho tất cả!:)
----
Điều đó giống nhau ở rất nhiều người. Người thì biết, người thì chẳng hề để tâm. Nhưng điểm chung là họ đều lướt qua.
Tôi luôn nghĩ về những "yêu thương câm lặng" với một lòng cảm phục. Dường như đó không thể là cách tôi có thể làm. Tôi không thể yêu thương một ai trong câm lặng. Tình yêu đầu tiên là sự ngây thơ cuồng dại. Tình yêu hiện tại đôi khi khiến tôi ngượng ngùng vì không thể bí mật giấu kín nó đi dù chỉ vài giờ, để cho người yêu tôi thấy tôi lạnh lùng một chút và quan tâm đến tôi hơn!:(
Thế giới này. Tôi chưa từng yêu ai trong câm lặng. Tôi đã nói yêu họ khi tôi biết rằng mình đang yêu. Và khi tôi còn chưa ngừng yêu, tôi vẫn sẽ nói rằng tôi yêu họ. Dù cho đã xa nhau, nếu trái tim còn yêu thương, khi gặp lại, tôi vẫn sẽ bình thản mà nhìn vào mắt người đó và nói rằng "Em yêu anh!" một cách chân thành và vô tư nhất. Những cảm xúc chôn giấu sẽ mọc rễ trong tim và khiến tối đau buồn. Tôi sẽ không để mình héo mòn theo cách đó.
"Anh đang yêu. Anh nghĩ vậy!"
Và "Nhưng anh vẫn sẽ yêu em!"
:))
Có lẽ đó là 1 sự tình cờ nào đó. Khi tôi đã đi qua nhiều người, và nhiều người đã đi qua tôi. Anh đều biết và tôi biết anh. Nhưng tôi lướt qua và anh vẫn là người ở lại. Một người âm thầm, lặng lẽ dõi theo. Và bây giờ đã tìm được hạnh phúc. Và cảm giác thanh thản, yên ấm đã có thể về trong tôi khi tôi nghĩ tới anh.
Một ngày khi nghĩ lại, khi trở lại, anh cũng sẽ như những người đã đi qua tôi và đã ở phía sau tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng của một người có sự quan tâm gần như của 1 người anh trai. Là một đặc ân dịu dàng mà tôi vẫn sung sướng và tự hào có được. Điều đó tốt, cho tất cả!:)
Thế giới này, chúng ta đã lướt qua bao nhiêu người. Cả những người vẫn lặng lẽ nhìn ta từ phía sau, khi ta cười, khi ta khóc... Vẫn âm thầm yêu thương... Nhưng ta đã lướt qua lại, dù biết hay không. Nhưng ta lựa chọn. Và yên lòng, bởi vì, rồi, ừ, họ sẽ hạnh phúc và an toàn, sẽ yên ổn cười vui. Điều đó tốt, cho tất cả!:)
----
0 comments:
Post a Comment