Thế giới ngủ nướng


Sáng nay tôi tỉnh dậy lúc 7h kém 15 phút. Ấy cũng được gọi là dậy muộn so với bình thường nhiều rồi.

Và cũng chẳng như thể câu nói đêm qua, "ngủ ngon để quên hết ngày hôm nay". Hẳn trong 1 thời gian dài tới, tôi chẳng quên được. Nhưng cũng sẽ không khổ đau.

Một khắc tôi tự cho phép mình cảm thấy hạnh phúc. Rất ngắn ngủi thôi. Nhưng tôi đã đắn đo rất nhiều, rất lâu để cho phép mình 1 thoáng chạm vào hạnh phúc ấy.

Hẳn đó là số phận. Như bất kỳ gặp gỡ thoáng qua hay khăng khít vào. Số phận đã đưa những con người khác nhau qua đời ta. Có thể một ngày, là số phận, hoặc là duyên phận, sẽ đưa họ quay lại đời ta. Nhưng tôi chỉ có duy nhất 1 hiện tại, tôi đang tồn tại trong hiện tại đó và hiện tại đó làm cho tôi có cảm giác "sống". Nên tôi sẽ không buông tay.

Cuộc đời dạy cho người ta biết bình thản trước mọi sự, hoặc ít ra, tỏ ra bình thản trước mọi sự.

Sóng sẽ vùi dập tôi vào vách đá. Nhưng tôi sẽ bám vào vách đá đó mà ngoi lên. Có ngạt thở thì cũng là trong hiện tại, tôi cần phải "sống".

Kỉ niệm nào cũng đáng nhớ nhưng cứ phải quên...

Ấy là khi chúng ta lớn lên. Sẽ yêu thương những người khác nhau, sẽ có một nơi yên ấm để trở về. Sẽ trở thành những người lớn hạnh phúc.

Rồi một ngày chúng ta sẽ nhìn lại và mỉm cười, hoặc là sẽ quên đến nỗi phải ngồi để ngẫm nghĩ: "Cô ấy/anh ấy tên là gì nhỉ?"

Khi nhận ra thì đã muộn màng.
Con chim sẻ nâu đã bay về vùng trời màu xanh.

Rồi một ngày cậu nhìn lại, sẽ chỉ còn nhớ, "Mình đã từng yêu!"

Rồi một ngày tôi nhìn lại, sẽ chỉ nhẹ nhàng, "Cảm ơn, cho những gì đã qua!"

Tôi là người bước vào sâu nhất trong tim. Nhưng sẽ có một người dịu dàng ôm lấy trọn trái tim cậu.

Ấy là số phận. Mỗi người đều có một số phận riêng. Bố già Corleone bảo thế. Nhớ nhé!

Để ta qua nhau như có những thế giới đã ngủ nướng vĩnh viễn trong một góc hồn!

"Chỉ có ta trong một đời
Chỉ có ta trong một thời.."
---
Chia sẻ ngay với bạn bè bài viết này
Facebook Pinterest Email

0 comments:

Post a Comment