Những cơn gió se sẽ lạnh sẽ ùa về sau cơn mưa xối xả giữa tháng 9. Đường dài hun hút những đốm vàng rực bay giữa không gian. Những ngọn đèn đêm trầm mặc và cô đơn ẩn mình trong đám lá. Ôi, buồn...
Có nhiều lúc tôi đã thấy đời mình lặng thầm và cô đơn như ngọn đèn côi cút ấy. Nó không hẳn là lạnh lẽo, cũng không hẳn là ấm áp. Nó mang lại cảm giác an toàn vì ánh sáng, nhưng cũng rất sợ hãi vì chỉ đứng một mình. Là một sự giằng xé giữa nhiều xúc cảm. Không biết nên buồn hay nên vui, không biết nên cười hay nên khóc. Nhưng chưa bao giờ dứt được cảm thức của sự cô đơn. Và mỗi lần hồi tưởng, tôi những muốn đưa hai tay mà ôm chặt lấy chính mình. Nó gợi lại ký ức "sợ". Và tôi cảm thấy sợ.
Vậy mà, những cảm giác này luôn về trong những ngày hạnh phúc của tôi.
Ôi mùa Thu, em lại về!
Dường như mới đây thôi, khi tôi ngồi trong căn phòng trên tầng hai của một khu tập thể cũ kỹ. Căn nhà rộng chỉ chừng hơn 20m vuông với cửa sổ rộng và ánh trăng lọt vào mỗi đêm. Tôi đứng ở cửa sổ ấy và nhìn về dáng đèn đầu ngõ. Cái bóng vàng ấm áp, cô đơn và mờ nhạt mỗi khi mưa. Rồi trong vắt trong những đêm không mây. Tôi cười và nói chuyện với ánh sáng ấy. Không lời đáp lại. Tôi khóc và nói chuyện với ánh sáng ấy. Cũng không bao giờ có lời đáp lại. Sẽ chẳng bao giờ.
Còn bây giờ thì tôi đã ra đi. Khỏi căn nhà ấy. Khỏi con phố ấy. Nơi có rất nhiều kỷ niệm. Hẳn là vì vậy nên tim tôi còn hằn rõ, tâm trí tôi còn hình dung rõ. Giống như vừa chạm tay vào tất cả ngày tháng đó trong chỉ ngày hôm qua.
Và giờ đây, những ngày hạnh phúc dường như lại về.
Rồi lá sấu, lá xà cừ sẽ rụng đâu đó trên đường Hoàng Diệu. Đêm lại hun hút đèn vàng, hương Ngọc Lan, gió và mùi của cơn mưa vừa tan biến. Cảm giác tự do và trói buộc, cảm thức đêm, những góc tối mang sự sợ hãi mơ hồ. Những cuộc phiêu lưu của gió... Thế giới trầm lặng và thu nhỏ trong đêm.
Rồi heo may sẽ về bên cửa sổ. Tôi sẽ mặc áo len, sẽ quàng khăn. Sẽ rúc vào đôi tay ấm áp che chở.
Và Nguyên, em sẽ lại về. Tôi sẽ đón em về bên cửa sổ. Để em trắng muốt và mảnh khảnh. Để em tinh khôi và mãi mãi trầm tư. Nguyên khóc. Nguyên cười. Nguyên hạnh phúc. Nguyên mong ngóng... Tôi biết rồi, Nguyên sẽ lại đi. Nhưng tôi yêu em đủ để chịu đựng cảm giác buồn bã ngày em đi, với niềm tin rằng em sẽ lại trở về vào những ngày cuối Thu của cuộc đời tôi.
Đấy. Những ngày hạnh phúc của tôi đang đến. Đang chạm đến bậc thềm, đến bậc thềm rồi!
---
Có nhiều lúc tôi đã thấy đời mình lặng thầm và cô đơn như ngọn đèn côi cút ấy. Nó không hẳn là lạnh lẽo, cũng không hẳn là ấm áp. Nó mang lại cảm giác an toàn vì ánh sáng, nhưng cũng rất sợ hãi vì chỉ đứng một mình. Là một sự giằng xé giữa nhiều xúc cảm. Không biết nên buồn hay nên vui, không biết nên cười hay nên khóc. Nhưng chưa bao giờ dứt được cảm thức của sự cô đơn. Và mỗi lần hồi tưởng, tôi những muốn đưa hai tay mà ôm chặt lấy chính mình. Nó gợi lại ký ức "sợ". Và tôi cảm thấy sợ.
Vậy mà, những cảm giác này luôn về trong những ngày hạnh phúc của tôi.
Ôi mùa Thu, em lại về!
Dường như mới đây thôi, khi tôi ngồi trong căn phòng trên tầng hai của một khu tập thể cũ kỹ. Căn nhà rộng chỉ chừng hơn 20m vuông với cửa sổ rộng và ánh trăng lọt vào mỗi đêm. Tôi đứng ở cửa sổ ấy và nhìn về dáng đèn đầu ngõ. Cái bóng vàng ấm áp, cô đơn và mờ nhạt mỗi khi mưa. Rồi trong vắt trong những đêm không mây. Tôi cười và nói chuyện với ánh sáng ấy. Không lời đáp lại. Tôi khóc và nói chuyện với ánh sáng ấy. Cũng không bao giờ có lời đáp lại. Sẽ chẳng bao giờ.
Còn bây giờ thì tôi đã ra đi. Khỏi căn nhà ấy. Khỏi con phố ấy. Nơi có rất nhiều kỷ niệm. Hẳn là vì vậy nên tim tôi còn hằn rõ, tâm trí tôi còn hình dung rõ. Giống như vừa chạm tay vào tất cả ngày tháng đó trong chỉ ngày hôm qua.
Và giờ đây, những ngày hạnh phúc dường như lại về.
Rồi lá sấu, lá xà cừ sẽ rụng đâu đó trên đường Hoàng Diệu. Đêm lại hun hút đèn vàng, hương Ngọc Lan, gió và mùi của cơn mưa vừa tan biến. Cảm giác tự do và trói buộc, cảm thức đêm, những góc tối mang sự sợ hãi mơ hồ. Những cuộc phiêu lưu của gió... Thế giới trầm lặng và thu nhỏ trong đêm.
Rồi heo may sẽ về bên cửa sổ. Tôi sẽ mặc áo len, sẽ quàng khăn. Sẽ rúc vào đôi tay ấm áp che chở.
Và Nguyên, em sẽ lại về. Tôi sẽ đón em về bên cửa sổ. Để em trắng muốt và mảnh khảnh. Để em tinh khôi và mãi mãi trầm tư. Nguyên khóc. Nguyên cười. Nguyên hạnh phúc. Nguyên mong ngóng... Tôi biết rồi, Nguyên sẽ lại đi. Nhưng tôi yêu em đủ để chịu đựng cảm giác buồn bã ngày em đi, với niềm tin rằng em sẽ lại trở về vào những ngày cuối Thu của cuộc đời tôi.
Đấy. Những ngày hạnh phúc của tôi đang đến. Đang chạm đến bậc thềm, đến bậc thềm rồi!
---
0 comments:
Post a Comment