Nguyên ơi!

Tôi muốn vùi sâu trong những cánh hoa, ngủ trên đám nhị phấn vàng và đừng bao giờ tỉnh dậy nữa!

Nguyên ơi!

Chẳng có ai hiểu nỗi đau của em hơn tôi.

Chẳng có ai hiểu nỗi đau của tôi hơn em.

Chúng ta, suốt quãng đời này, vẫn mải miết với hành trình kiếm tìm hạnh phúc, mà đôi khi thấy hạnh phúc như đang ở nơi nào xa lắm.

Mỗi một lần tôi sụp đổ, em lại úa tàn. Mắt em rướm lệ. Tay em trống hoác đến mức chỉ muốn làm sao cho bị đau để mất đi cảm giác cô đơn.

Nguyên ơi.

Lòng tin tôi có hạn mà lòng người thì khó lường vô hạn.

Con đường hõm sâu bóng tối.

Những lời khẳng định như thách thức. Như khoét sâu vào vết thương. Như giết tôi lúc này. Mà tôi vốn nhiều hồ nghi vào cuộc đời này quá.

Suy cho cùng thì tình yêu, ai đâu là người có lỗi. Chẳng ai trên đời này. Như người đàn ông có vầng trán cao vẫn viết những tình ca ai oán, ông yêu cả đời chỉ để tìm kiếm bóng một người.

Nguyên ơi!

Có những lúc không thể khóc nên Nguyên cười.

Không thể tin nhưng cũng không thể không tin. Nguyên chẳng thể đi.

Mỗi người đều có 1 bản ngã. Có phải không, tôi chỉ là một thứ lụa trắng tang bay ngang áo một bóng hình cũ kỹ. Tìm tôi là tìm hương cũ. Tái hiện những hạnh phúc đã mất trong một mô phỏng hoàn hảo hơn về hoàn cảnh???

Thôi đã đủ run rẩy rồi!

Chia sẻ ngay với bạn bè bài viết này
Facebook Pinterest Email

0 comments:

Post a Comment