Tôi.
Bắt đầu nghe Trịnh từ khi tôi quen anh, người bạn của tôi, từ những ngày tôi còn thơ trẻ.
Tôi chưa gặp ai say Trịnh như anh.
Hồn tôi khi ấy đơn giản như một đường thẳng. Cứ thế là đi tới. Chẳng nghĩ suy ngày sau. Đó có thể là sự ngưỡng mộ. Ngưỡng mộ một hồn yêu nồng nàn. Đôi khi tới mức tiêu cực. Một con người lập dị, kỳ quái. Anh không đi con đường người khác đi mòn, như một điều tự nhiên. Hồi ấy, tôi bắt đầu nghe Trịnh.
"Diễm Xưa" thường khiến tôi liên tưởng đến lối anh về. Trầm mặc và miên man. Tôi luôn nghĩ rằng anh có thể bỏ mạng đâu đó trong mảnh đất của Trịnh Công Sơn. Ở một con đường hoang vắng, dưới một cơn mưa, và trong một nỗi nhớ day dứt cô đơn khôn cùng... Tôi đã nghĩ anh sẽ chết nơi đó.
Ấy vậy mà, anh chưa chết. Anh trở về Hà Nội. Bơ phờ với chiếc ipod và những bản nhạc thê lương. Ngồi trước tôi là anh. Một con người đầy góc khuất, đầy vết xước, vẫn coi "Diễm xưa" như một bức tranh họa lại đầy đủ nhất hoang vu đời mình.
Ngày ấy, chúng tôi uống cacao nóng trên góc quán tầng 4, và im lặng. Rồi tôi không gặp lại anh nữa. Và cũng không muốn gặp lại.
Cuộc đời như những con đường đan xen nhau. Giữa ào ạt và náo động, ta có thể tình cờ gặp, tình cờ nhìn vào mắt và thấy hoang hoải trống rỗng trong đời một người khác. Sẽ có lúc, bạn cảm thấy mình cần phải ra đi. Có những điều bạn chỉ có thể chạm vào một lần trong đời. Hoặc rất hạnh phúc, hoặc rất đau thương. Giữ những cảm giác đó và chạy đi, chạy thật nhanh, chạy thật xa.
Tôi...
... đã chạy.
Và vẫn tin rằng.
Người đàn ông 25 tuổi đó sẽ nằm xuống ở đâu đó, một con đường hoang vắng, dưới một cơn mưa, và trong nỗi nhớ day dứt, cô đơn về những điều anh đã bỏ lại hoặc không thể chạm vào.
----
Bắt đầu nghe Trịnh từ khi tôi quen anh, người bạn của tôi, từ những ngày tôi còn thơ trẻ.
Tôi chưa gặp ai say Trịnh như anh.
Hồn tôi khi ấy đơn giản như một đường thẳng. Cứ thế là đi tới. Chẳng nghĩ suy ngày sau. Đó có thể là sự ngưỡng mộ. Ngưỡng mộ một hồn yêu nồng nàn. Đôi khi tới mức tiêu cực. Một con người lập dị, kỳ quái. Anh không đi con đường người khác đi mòn, như một điều tự nhiên. Hồi ấy, tôi bắt đầu nghe Trịnh.
"Diễm Xưa" thường khiến tôi liên tưởng đến lối anh về. Trầm mặc và miên man. Tôi luôn nghĩ rằng anh có thể bỏ mạng đâu đó trong mảnh đất của Trịnh Công Sơn. Ở một con đường hoang vắng, dưới một cơn mưa, và trong một nỗi nhớ day dứt cô đơn khôn cùng... Tôi đã nghĩ anh sẽ chết nơi đó.
Ấy vậy mà, anh chưa chết. Anh trở về Hà Nội. Bơ phờ với chiếc ipod và những bản nhạc thê lương. Ngồi trước tôi là anh. Một con người đầy góc khuất, đầy vết xước, vẫn coi "Diễm xưa" như một bức tranh họa lại đầy đủ nhất hoang vu đời mình.
Ngày ấy, chúng tôi uống cacao nóng trên góc quán tầng 4, và im lặng. Rồi tôi không gặp lại anh nữa. Và cũng không muốn gặp lại.
Cuộc đời như những con đường đan xen nhau. Giữa ào ạt và náo động, ta có thể tình cờ gặp, tình cờ nhìn vào mắt và thấy hoang hoải trống rỗng trong đời một người khác. Sẽ có lúc, bạn cảm thấy mình cần phải ra đi. Có những điều bạn chỉ có thể chạm vào một lần trong đời. Hoặc rất hạnh phúc, hoặc rất đau thương. Giữ những cảm giác đó và chạy đi, chạy thật nhanh, chạy thật xa.
Tôi...
... đã chạy.
Và vẫn tin rằng.
Người đàn ông 25 tuổi đó sẽ nằm xuống ở đâu đó, một con đường hoang vắng, dưới một cơn mưa, và trong nỗi nhớ day dứt, cô đơn về những điều anh đã bỏ lại hoặc không thể chạm vào.
----
0 comments:
Post a Comment