Người lớn mạnh mẽ!


Để yêu thương một ai đó...
.. Thật khó, mà cũng thật dễ.

Người lớn và tuổi thơ đi lạc.
Tôi luôn nghĩ rằng trẻ em là những thiên thần có đôi cánh vô hình. Vì vậy nên chúng có thể sống ngây thơ, vô ưu và vui vẻ ngay giữ thế giới của những người lớn. Càng lớn lên, môi trường sống càng áp đặt lên chúng những đặc tính của người lớn và rồi một ngày, chúng cao bổng, trưởng thành và đánh mất đôi cánh của mình lúc nào không biết. Ban đầu, họ rất thoải mái và mong đợi ngày được trở thành một phần của thế giới Người lớn, mà không biết rằng, sẽ có 1 ngày, khi họ ngồi im lặng bên cửa sổ tầng hai, nhìn xuống con phố không bóng người với nỗi ưu tư trĩu nặng, với con đường mịt mù phía trước, với những nỗi lo đời thường của cuộc sống, từ nhỏ nhặt đến to tát, với những bon chen mịt ... họ sẽ muốn quay lại làm một đứa trẻ, với tuổi thơ đi lạc, với những ký ức đánh mất, với sự ngây thơ nay đã không còn. Và họ tìm mãi, tìm mãi đôi cánh đã đánh rơi... Nhưng đôi cánh đó vô hình.

Người lớn yếu đuối
Người lớn có khung xương và hiểu biết mạnh hơn những đứa trẻ, nhưng những đứa trẻ có tâm hồn mạnh mẽ hơn người lớn. Một em bé chốc buồn rồi vui, chốc khóc rồi cười. Những đau thương và ám ảnh, như một điều tự nhiên, chúng tự chôn vùi và chỉ khi có những gợi nhớ mạnh mẽ, chúng mới nhớ lại khi đã trở thành người lớn.
Còn người lớn, "đầu óc họ đầy những con số, trái tim họ đầy những nỗi buồn." Những nỗi buồn ngập tràn trong thế giới của người lớn. Nhè nhẹ trong những ngày nắng ấm rực sáng và thê thảm hơn trong những chiều thu mưa buồn... Họ sẽ chỉ ngẫm nghĩ, ngẫm nghĩ, ngẫm nghĩ... và ám ảnh mãi về nó... Như tôi. Đôi khi, và rất nhiều khi, tôi là một người lớn yếu đuối. Tôi ngập chìm trong nỗi buồn, sự chán nản...

Người lớn mạnh mẽ
Nhưng nỗi buồn hay khó khăn nào, dù theo cách nào đi chăng nữa, thì cũng sẽ qua.
Dù sao đó tôi có được - mất cái gì, thì nó cũng sẽ qua... Khi ấy, tôi thở phào nhẹ nhõm. Những kinh nghiệm tôi học được khiến tôi cứng cỏi hơn. Những nỗ lực để vượt qua khiến tôi cảm thấy mình mạnh mẽ hơn. Mỗi ngày, tôi nhận ra nhiều hơn giá trị những thứ mình đã có, vừa có được và rồi sẽ có... Tôi yêu mình hơn, yêu người hơn, yêu đời hơn... Và tôi biết rằng, sẽ không nỗi đau nào quật ngã được tôi nữa. Tôi không phải là người sinh ra để đau khổ. Cha mẹ sinh ra tôi để tôi trở thành người hạnh phúc. Và tôi sẽ trở thành một người hạnh phúc, với tất cả nỗi đau và niềm vui, nụ cười và nước mắt, mất mát và đủ đầy của mình... Với tất cả những điều làm nên cuộc sống.

Không níu giữ những gì không phải của mình. Không để cho mình héo mòn và quắt quay trong những nỗi buồn. Không để mất những gì đang có. Và yêu cầu những gì mình có quyền đạt được.
Tôi sẽ chờ đợi, nhưng không phải là mãi mãi. Tôi còn có cuộc sống và trái tim không yêu thích tổn thương, của riêng mình!
Tôi sẽ là một người lớn mạnh mẽ, dù là ai đứng bên tôi!
----
Chia sẻ ngay với bạn bè bài viết này
Facebook Pinterest Email

0 comments:

Post a Comment