Thứ 7.

Picture by me
Hôm nay mình làm bài thi xong, về, đi chợ, mua đủ thứ đủ thứ, toàn những thứ linh tinh...
Mình mua cá Rô về Rán cho R ăn buổi tối.
Rồi mình về nhà.
Chẳng hiểu sao lại về nhà với tâm trạng như thể có 1 con mèo đang ở nhà chờ mình. Giống như động lực cho mình vui vẻ trở về hồi còn Bông...
Chẳng phải đó là cảm giác thèm khát có một điều gì đó đang mong đợi mình ở nhà. Chỉ là, mình muốn Bông.

Và nữa. Có 1 ý nghĩ chợt đến.
Người ta cảm thấy thế nào khi rời bỏ quê hương mình, đến một nơi lạ lùng không người thân thuộc, cũng chẳng có gì trong tay... chỉ có những mơ ước chẳng có gì đảm bảo sẽ trở thành sự thật. Khi ấy, họ nghĩ gì?

See W again. Cậu bé ấy. Bây giờ lớn rồi. Đã yêu một cô gái khác. Cậu ấy đang đón năm mới ở London. Và cô gái kia ở Hà Nội để chờ cậu ấy về. Ừ. Đó là cuộc sống. Cuộc sống vốn dĩ vậy, không dừng lại bao giờ. Cuộc sống vẽ ra một con đường để cậu ấy tìm gặp mình. Và vẽ cho cậu ấy một con đường để ra đi. Vậy là kết thúc êm đẹp. Mình thấy ... rất tuyệt!
Be happy, my little, little big-boy!

Chia sẻ ngay với bạn bè bài viết này
Facebook Pinterest Email

0 comments:

Post a Comment