Lý lẽ.

"Tôi nhớ em!"
Chiều nay, H nhắn tin cho tôi. Trong một tin nhắn, có dòng chữ thế này: "Trái tim không được đáp lại thì sẽ ra đi, đó là lẽ dĩ nhiên".
Khi TK gọi tên một cô gái khác khi đang ở bên mình, CT biết anh chưa yêu cô nhiều đủ để cô ở bên anh. Cô ra đi. Như một lẽ dĩ nhiên, bởi đó là cô.
Người ta nói nhiều tới Tây hồ như một ký ức đẹp nhưng vì quá đẹp nên đau.
Có những người dù yêu nhau mà chẳng thể bên nhau trọn kiếp. Có lẽ đó là lẽ dĩ nhiên của cuộc sống.
Có những người có thể ở bên nhau trọn kiếp nhưng lại chẳng bao giờ nhận biết được giá trị của điều mình đang có, nên ra đi. Cũng là lẽ dĩ nhiên của cuộc sống.
Người không được yêu thương đủ để mỉm cười thì thấy buồn. Người không đủ tin tưởng thì thấy bơ vơ. Và cả 2 loại người này đều không thể yêu cầu bất cứ một điều gì. Bởi tình cảm là xuất phát từ trái tim. Không thế nài ép. Đó là lẽ dĩ nhiên của cuộc sống.
Có người từng nói với tôi, sẽ ở bên tôi cho tới khi tôi không cần người đó nữa. Rồi người đó ra đi, bởi trái tim đó tôi không thể đáp lại, như một lẽ dĩ nhiên.
Có người khác lại nói với tôi câu tương tự, nhưng rồi ra đi, bởi biết rằng điều đó cần cho tôi, như một lẽ dĩ nhiên.
Cuộc sống là vậy. Không được yêu thương thì ra đi. Mà không thể yêu thương cũng ra đi.
Thế mà, đôi khi, được yêu thương và có thể yêu thương, người ta vẫn có thể ra đi. Bởi "được" và "có thể" không có nghĩa là "yêu thương".
Đó là lẽ dĩ nhiên của cuộc sống.
------
Chia sẻ ngay với bạn bè bài viết này
Facebook Pinterest Email

0 comments:

Post a Comment