Hà Nội.

Hà Nội.
Hà Nội đêm nay có gió.
Hà Nội đêm nay đã lấp lành nhiều sắc màu hơn.
Những dải dây đèn màu vàng lung linh.
Những cây thông Noel rực rỡ màu sắc.
Những cửa hiệu trang trí vui mắt, tấp nập người qua lại.
Để rồi nhanh chóng chìm vào lặng lẽ của góc phố với ánh đèn lặng thinh, im lìm.
Hà Nội với tôi vẫn là, thực ra vẫn là cái góc phố vàng vọt đèn im lìm ấy.
Hà Nội với tôi vẫn là con đường hun hút những mảng sáng và tối, thầm lặng và cô đơn.
Hà Nội với tôi vẫn là lời hứa tôi đã để mất, hay đúng ra là đã rời bỏ tôi mà ra đi.
Bây giờ. Dường như tôi không còn có nhiều yêu thương để chạm tay tới ước mơ đó.
Đi xuyên qua con phố đêm thật dài. Và bình minh sớm lạnh trên sông Hồng.
Có phải thế giới tôi đang mất đi bản nhạc chậm và da diết vẫn ngân lên trong tôi của những ngày xưa... Bản nhạc chưa bao giờ hình hài giai điệu. Bài ca Hà Nội trong tôi, dường như chưa bao giờ có lời....
...
Bạn bè.
Bạn bè hỏi tôi về R. Họ hỏi anh đã làm gì khiến tôi trở nên như vậy. Anh đã làm gì khiến tôi yêu anh.
K Trung nhắc đến chữ "kiên nhẫn". "Không phải là không được, vấn đề là có kiên nhẫn không."
Có thể người ta hiểu tôi thật. Có thể tôi đã quá khắt khe với mình.
Hoặc có thể, chẳng qua vấn đề "kiên nhẫn" hay không không quan trọng.
Suy cho cùng, tôi muốn nó chỉ để thỏa mãn thói cao ngạo của mình.
Người ta đã nghĩ rồi tôi sẽ sống, sẽ ra trường, nếu có kết hôn thì cũng chỉ là vì "đến lúc".
Người ta đã nghĩ tình yêu là thứ đã đóng gói hành lý mà rời xa tôi mất rồi....
Người ta gọi đó là "điên cuồng" và "đổ vỡ".
Còn tôi. Khi tất cả ra đi. Tôi biết mọi thứ rồi lại bắt đầu.
...
Vắng vẻ.
Chúng tôi ngồi trong quán trà và xem lại một vài hình ảnh cũ. Kể một vài câu chuyện buồn cười.
Bạn bè nói chuyện với tôi vẫn có riêng tư thủ thỉ.
Mọi người vẫn quý trọng và yêu thương tôi như trước.
Ừ. Thế mà tôi bẵng đi cũng lâu, lâu rồi....
...
Đêm nay, Hà Nội của tôi có gió.
Mỗi lần mắt cay vì gió, tôi lại ước ao hành trình xuyên đêm.
Giống như mỗi lần trời đổ mưa, tôi lại khát khao hình ảnh người đàn ông ngồi đọc báo bên cửa sổ.
Càng nhiều điểm trống trong khao khát, tôi càng yêu thương và mong mỏi thành phố này.
"Người đi thương nhớ Hà Nội phố".
...
Hạnh phúc.
Tôi biết có nhiều hơn 1 người vì tôi mà yêu Hà Nội.
Đó là sự giao cắt của linh hồn.
Tôi hiểu có nhiều hơn 1 người mà vì họ tôi yêu Hà Nội.
Tôi nghĩ, đó cũng là sự giao cắt của linh hồn.
...
Mùa Đông năm nay dường như trễ hẹn đã nhiều. Nhưng tôi không lấy làm phiền lòng.
Vì người tôi yêu thương, tôi có thể hi sinh một số thứ mà không nuối tiếc.
Như những cơn lạnh mùa Đông.
Những cơn lạnh làm mùi hoa sữa muộn thêm cô độc.
Làm hương Ngọc lan thêm ngọt ngào.
Làm những đôi tay thêm thèm hơi ấm.
Mùa Đông, thật lạ lùng, không khiến người ta thêm cô đơn...
...
Hà Nội ơi! Mỗi khi lòng xác xơ, tôi vội vã trở về.......
-------------------
Chia sẻ ngay với bạn bè bài viết này
Facebook Pinterest Email

0 comments:

Post a Comment