Am what I am

Hoa Lộc Vừng - Hồ Gươm
Dạo này HN lạnh lắm.
Chỉ trừ những lúc đi với R. Quấn cho chẳng thấy gió lọt vào nữa...
Hôm nay mình mệt, nhưng thấy có một chút vui. "Một chút". Một chút yêu thương. Một chút ấm áp trong tim. Nhưng dường như là chưa đủ cho sự ám ảnh, sợ hãi và đau lòng. Và tự ái nữa. Ừ. Tự ái. Là mình, chỉ phía sau 1 chút thôi, nhưng đã không có mình.
Kể thì mình cũng là kẻ ngu ngốc. Biết rồi, thôi còn hỏi làm gì.
Nhưng kể ra thì mình cũng không ngu ngốc. Nếu mình không hỏi, mình sẽ để sự nghi ngờ và ấm ức mọc rễ trong tim. Và sẽ chẳng bao giờ khỏi được.
Nhưng mình có quyền gì chứ.
"Quyền".
Trong một khoảnh khắc, mình đã nghĩ: "Mình không cần gì nữa. Tất cả đến thế thôi." Chỉ là một khoảnh khắc. Một khoảnh khắc thấy chán nản. Thất vọng. Mệt mỏi. Bệ rạc. Tan vỡ. Một khoảnh khắc muốn buông xuôi. Chấm dứt. Từ bỏ. Một khoảnh khắc muốn la hét. Òa khóc. Than vãn rấm rứt. Bởi vì, mình biết rõ, biết rất rõ, giá trị thực sự của mình. Mình biết mình xứng đáng được đối xử như thế nào. Và không có gì giết chết được lòng kiêu hãnh.
Con đường còn quá dài để biết rằng mình sẽ đi đến đâu. Những điều từ trái tim mình muốn cho đi và đã cho đi, mình không hối hận. Những điều sẽ đến, dù có làm mình đau lòng đến mấy, mình cũng sẽ sẵn sàng chấp nhận và đón nhận. Mình không sợ mất đi điều gì không phải của mình. Điều mình sợ là mình sẽ không bao giờ tìm thấy, hay tìm lại.
Niềm tin là thứ đã vơi đi thì sẽ không bao giờ đầy lại như lúc ban đầu.
Sự nghi ngờ đã nảy sinh thì mãi mãi còn lại những tàn dư.

Mình lúc nào cũng là người rất giỏi tự an ủi bản thân.
Và mình đã từng học rất tốt cách đứng dậy một cách mạnh mẽ bằng chính đôi chân của mình.
Chia sẻ ngay với bạn bè bài viết này
Facebook Pinterest Email

0 comments:

Post a Comment