Giật mình tỉnh dậy vì một cơn ho. Vì một giấc mơ làm cổ họng nghẹn lại và bật ra thành những tiếng khô khan mệt mỏi.
Nằm thở. Và thấy mình cứ nằm thở.
---
Đôi khi, em ghét những điều cũ kỹ đến nhường nào!
Đôi khi, em ghét mình vì thỉnh thoảng để những điều không nên nhớ lại ùa về.
Như thế này... như thế này... như thế...
---
Em sắp ra trường. Sắp kết thúc thời sinh viên. Bạn bè ơi, từ nay là không ngày nào cũng nhìn mặt nhau nữa. Không rúc rích bàn cuối, lúc nào cũng nhường nhịn và yêu thương nhau, không còn bên nhau mà sẻ chia từng chút một. Rồi tất cả chỉ còn là ký ức. Mà tôi còn muốn bên các bạn để chia sẻ nhiều. Bởi tôi còn muốn nhận thêm một chút êm đềm từ các bạn. Một người để đồng cảm, một người để yêu thương.... Vậy mà, chúng mình sắp xa nhau rồi!
Có lúc có cảm giác muốn mà không thể cười vui.
Em sẽ ra sao đây, ngày sau.
Em nghĩ đến những ngày tháng dài. Em lo sợ. Nếu em phải xa...
Chúng ta sẽ ra sao...
---
Rồi lại có lúc em muốn trào nước mắt.
Em thương mình. Em thương mình lắm.
Em thương mình được yêu thương nhiều nên biết được sự xa cách.
Em thương mình không ngốc nghếch để ngoảnh mặt làm ngơ.
Em thương mình có trí nhớ quá tốt nên chẳng thể nào quên.
Em thương mình khi những giấc mơ còn mang run rẩy.
Em thương mình gặm nhấm quá khứ của người khác mà đau đớn.
Em thương mình quá ích kỷ để bước qua.
Em thương người vì em không được như người mong đợi. Không ngốc nghếch đủ, không ngây ngô đủ, không kém thông minh đủ, và cũng không bao dung đủ để không tự làm khổ mình.
Nhưng em biết phải làm sao.
Không thể sống như một vở kịch. Không thể giấu đi cái "nhận ra" của mình. Không đòi hỏi để hài lòng với những gì mình có. Cần nhiều hơn. Khao khát nhiều hơn.
---
Có thể nào một điều làm em đau mà không khiến em hờn ghét?
Đừng gợi lại cho em.
Đừng khiến em đã quên đi rồi lại nhớ.
Đừng khiến em ngồi đó, chỉ cố giương mắt bình thản nhìn.
Đừng khiến em phải mệt nhoài chống chọi với ham muốn được ngã xuống.
Đã đủ cho em rồi!
---
Ôi giấc mơ quái quỷ.
Chỉ là một con đường thôi mà!
---
Nguyên ơi! Nguyên ơi!
Quay về đi!!!!
...
Nằm thở. Và thấy mình cứ nằm thở.
---
Đôi khi, em ghét những điều cũ kỹ đến nhường nào!
Đôi khi, em ghét mình vì thỉnh thoảng để những điều không nên nhớ lại ùa về.
Như thế này... như thế này... như thế...
---
Em sắp ra trường. Sắp kết thúc thời sinh viên. Bạn bè ơi, từ nay là không ngày nào cũng nhìn mặt nhau nữa. Không rúc rích bàn cuối, lúc nào cũng nhường nhịn và yêu thương nhau, không còn bên nhau mà sẻ chia từng chút một. Rồi tất cả chỉ còn là ký ức. Mà tôi còn muốn bên các bạn để chia sẻ nhiều. Bởi tôi còn muốn nhận thêm một chút êm đềm từ các bạn. Một người để đồng cảm, một người để yêu thương.... Vậy mà, chúng mình sắp xa nhau rồi!
Có lúc có cảm giác muốn mà không thể cười vui.
Em sẽ ra sao đây, ngày sau.
Em nghĩ đến những ngày tháng dài. Em lo sợ. Nếu em phải xa...
Chúng ta sẽ ra sao...
---
Rồi lại có lúc em muốn trào nước mắt.
Em thương mình. Em thương mình lắm.
Em thương mình được yêu thương nhiều nên biết được sự xa cách.
Em thương mình không ngốc nghếch để ngoảnh mặt làm ngơ.
Em thương mình có trí nhớ quá tốt nên chẳng thể nào quên.
Em thương mình khi những giấc mơ còn mang run rẩy.
Em thương mình gặm nhấm quá khứ của người khác mà đau đớn.
Em thương mình quá ích kỷ để bước qua.
Em thương người vì em không được như người mong đợi. Không ngốc nghếch đủ, không ngây ngô đủ, không kém thông minh đủ, và cũng không bao dung đủ để không tự làm khổ mình.
Nhưng em biết phải làm sao.
Không thể sống như một vở kịch. Không thể giấu đi cái "nhận ra" của mình. Không đòi hỏi để hài lòng với những gì mình có. Cần nhiều hơn. Khao khát nhiều hơn.
---
Có thể nào một điều làm em đau mà không khiến em hờn ghét?
Đừng gợi lại cho em.
Đừng khiến em đã quên đi rồi lại nhớ.
Đừng khiến em ngồi đó, chỉ cố giương mắt bình thản nhìn.
Đừng khiến em phải mệt nhoài chống chọi với ham muốn được ngã xuống.
Đã đủ cho em rồi!
---
Ôi giấc mơ quái quỷ.
Chỉ là một con đường thôi mà!
---
Nguyên ơi! Nguyên ơi!
Quay về đi!!!!
...
0 comments:
Post a Comment