Gọi em.

Sưa. Ảnh nền của điện thoại.
Đó chỉ là một khoảnh khắc.
Hà Nội đang mưa.
Ngọn đèn cuối phố vẫn vàng vọt sáng.
Mưa mịt mờ và ảm đạm.
Không khí đầy sương. Đầy hơi lạnh.
Đêm Hà Nội mưa.
---
Khoảnh khắc thấy run sợ trước cuộc sống.
Giống như, đó là điểm kết thúc của mọi niềm hạnh phúc. Giống như sự nhỏ bé và run rẩy.
"Những ngày này, trong lòng tôi chợt cảm thấy cô đơn."
Hôm nay. Khi tôi viết entry này, đã là ngày cuối cùng của một năm.
Một năm có nhiều thay đổi. Có những điều mới đến. Và có những điều đã ra đi.
Tôi. Khoảnh khắc chấm dứt này, thấy hoảng hốt và lạc loài.
Không bao giờ là an toàn khi đặt niềm vui của bạn vào tay một người xa lạ.
---
Đêm Hà Nội. Mưa.
Người thì buốt giá nhớ cơn mưa mà mình đã đi qua.
Người thì buốt giá nhớ cơn mưa mà mình để lại.
Kẻ lại buốt giá nghĩ đến cơn mưa chưa tới trong đời mình.
Tôi thì có buốt giá mưa trong tim tôi.
Khoảnh khắc. Khi tôi nhìn thấy. Ánh đèn đường vàng vọt. Sáng. Nhưng mãi mãi cô đơn.
---
Mở mắt để nhìn thấy hoa hồng.
Hôm nay, lần đầu tiên R mua hoa cho tôi. Lần đầu tiên.
Nụ hôn tạm biệt trên tóc.
Cái vội vã của mưa.
Và lạnh của mùa Đông.
1.. 2.. 3..
---
Như muốn nổ tung lúc này.
Tôi không phải người của những con đường thẳng, những tính toán sáng suốt và cặn kẽ hay cái suy xét đến khôn cùng.
Tôi là người của bước chạy cuống cuồng, những ngã rẽ tùy hứng và sẵn sàng bước xuống hố sâu chỉ vì một phút cao hứng tò mò.
Tôi đã chờ đợi quá nhiều ở sự điên rồ và nhiệt thành.
Tôi một thời đã nghĩ...
Nhưng hình như là sai rồi.
---
Nguyên từng nói với tôi rằng:
"Yêu thương lâu ngày rồi sẽ cạn. Con chim sẻ bên cửa sổ rồi sẽ tung cánh bay vào trời xanh."
Và cô ấy đi.
Tôi đã gọi.
Nhưng cô ấy không về.
------------------------------------
Chia sẻ ngay với bạn bè bài viết này
Facebook Pinterest Email

0 comments:

Post a Comment