Truyện ngắn: Mắt Trầm (Full)

Đôi mắt thẫm sâu thẳm nhìn tôi qua làn mi dài chải mascara cong vút. Làn mắt màu ghi ánh bạc lạ lẫm khiến tôi liên tưởng nhiều đến ánh trăng cuối Thu, mờ trắng lọt qua màn sương đêm buốt giá. Đôi môi nhợt nhạt không cười, làn tóc cắt ngắn buông ngẫu nhiên trên cổ áo jacket dài trẻ trung bay nhẹ trong gió lạnh. Cô bình thản nhìn tôi hồi lâu bằng ánh mắt trong suốt và rồi quay lưng bước đi mà không nói một lời. Tôi muốn giữ cô lại nhưng đôi chân không còn cảm giác, cho đến khi gót giày cô đã khuất sau lối rẽ. Tôi đã hoảng sợ biết bao khi nhìn vào đôi mắt ấy. Cái màu trong vắt và vui tươi của tuổi 18 đã biến mất, dường như những ngày dài, những đêm dài nước mắt đã cuốn trôi mọi niềm vui và hạnh phúc trong đời. Tôi không thể chạy theo, giữ cô lại và ôm ghì đôi vai nhỏ bé hững hờ ấy vào lòng.

Đôi khi, con người ta quá yếu đuối trước quá khứ mà họ từng chạy trốn.

Một bàn tay nồng nhiệt chạm vào vai tôi. Tôi quay lại và nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Nghi. Nàng vừa quay lại từ góc bên kia của trung tâm thương mại, trên tay cầm hai que kem Chocolate, miệng líu ríu: "Trời ơi, mùa Đông gì mà người ta ăn kem quá trời anh ạ!". Rồi đi bên tôi, nàng lí lắc kể chuyện, sôi nổi cười đùa và thỉnh thoảng, nàng hào hứng nhảy chân sáo trên những thềm gạch nhỏ.

Nghi là kiểu người luôn tìm được niềm vui trong cuộc sống. Chỉ một điều thú vị nhỏ nhặt nào đó cũng dễ dàng khiến nàng hưng phấn và vui vẻ cười nói suốt cả buổi. Tôi biết nhiều người có sở thích ăn kem mùa Đông nhưng chưa từng gặp ai hào hứng với điều đó như nàng. Và sau đó, tôi thích hôn nàng. Bởi cái lạnh buốt dần trở nên ấm nóng và ngọt ngào. Còn đôi mắt nàng sau những cái hôn đó thường trong vắt và vui tươi như đôi mắt 18 tuổi.

Ăn xong kem, Nghi đi tìm thùng rác để bỏ que kem vào rồi chạy về phía tôi, nụ cười rạng rỡ, gò má ửng hồng vì lạnh, vì màu áo đỏ tươi không chỉ làm nàng bừng sáng mà còn bừng sáng cả không gian quanh nàng nữa. Rồi ôm chặt lấy tôi, nàng đặt lên môi tôi nụ hôn vô tư và nồng nhiệt. Với Nghi, tôi đã không còn ngại ngần những nụ hôn giữa phố đông người. Rồi sau khi ngước lên nhìn vào mắt tôi bằng đôi mắt sung sướng và trong lành ấy, nàng dịu dàng áp đầu vào ngực tôi, phả vào áo những hơi thở ấm rất nhẹ. Nàng ngây thơ quá, nàng cười và yêu tôi như thế giới chỉ có hai người. Ở bên tôi, dường như nàng chỉ còn nhìn thấy tôi và thiên nhiên quanh nàng đang động đậy. Nàng bắt chuyện với những đứa trẻ má ửng hồng và mắt tròn vô tư lự, nàng hạnh phúc chỉ cho tôi một đóa hoa lạc giữa mùa Đông. Mắt nàng vô thức lướt qua và chưa bao giờ cười với người đàn ông nào trừ người nàng yêu. Nàng sống đơn giản với những suy tư đơn giản và làm cuộc sống của tôi cũng đơn giản theo vậy. Bởi vì nàng trong lành, nên nếu không phải tôi, nếu là một người đàn ông khác thì cũng không bao giờ muốn rời bỏ nàng mà đi...

Một cái nhói đau chạy suốt tim. Tôi nhìn thấy bóng áo cô ở phía xa. Cái dáng đi chậm rãi, cao gầy quen thuộc. Cô đưa tay lên hất những sợi tóc ra khỏi cổ áo và tôi có thể tưởng tượng ra những ngón tay thon dài, những móng tay cắt ngắn không tô vẽ khẽ luồn vào từng sợi tóc lơ đễnh. Bất giác, tôi đưa tay lên chạm vào những sợi tóc của Nghi và ghì nhẹ mái đầu nàng vào ngực mình. Và tôi giật mình thấy rằng tôi đã không ý thức gì khi làm điều đó. Chỉ là một khao khát rất mơ hồ xuyên suốt cánh tay. Tôi muốn chạm vào bóng áo jacket phía xa ấy. Bóng áo lạ lẫm như một nỗi đau mà tôi muốn bù đắp và che chở. Bóng áo xa xôi như tuổi thơ của tôi đã qua đi từ lâu lắm. Bóng áo lạnh lùng như bước chân tôi ngày đi, không ngoái lại dù chỉ một lần để nhìn đôi mắt 18 tuổi trong vắt, đẫm lệ ở phía sau. Tình yêu đó, cho đến giờ, mỗi khi nhắc lại vẫn làm tôi run rẩy. Tình yêu đó, như một nỗi ám ảnh theo tôi suốt những năm dài xứ lạ. Tình yêu đó vẫn làm tay tôi tê dại bởi khao khát và nhớ nhung cái siết chặt cuối cùng. Tình yêu đó vẫn làm tôi hoảng hốt tỉnh dậy trong những đêm trăng mờ lọt qua rèm cửa trắng, rồi bình yên chìm lại vào giấc ngủ bên cô gái ấm áp có nụ cười trẻ thơ nằm cạnh. Tình yêu mà tôi để lại cùng tuổi 20 của mình.

Rồi tôi đưa Nghi về. Nàng níu chặt cánh tay tôi và vui vẻ cùng tôi bước ngược trở lại con đường tới bãi đỗ xe.

Mặt hồ mùa Đông trầm buồn và ẩm lạnh. Con chim nhỏ lạc loài thốt lên một tiếng không rõ vui buồn rồi rúc đầu vào cái tổ ấm bên trong mái ngói. Những con đường ngược nhau.

--------

Thành phố ảm đạm trong buổi chiều thứ Sáu lạnh buốt và lất phất mưa. Sau mấy tiếng gõ và vài giây chờ đợi, cánh cửa gỗ nâu hé mở. Cô nhìn tôi, đôi mắt không còn contact lens đã trở lại nguyên vẹn màu nâu thẫm mở lớn thoáng ngạc nhiên nhưng rồi nhanh chóng tối lại, bình thản. Không nói một lời, Hạ Nguyên mở cửa, tránh sang một bên cho tôi bước vào, sau đó đóng cửa lại và bước về phía bàn nước. Cô ra hiệu cho tôi ngồi xuống, rót một cốc nước ấm đặt trước mặt tôi rồi đi về phía chiếc sofa đơn đặt cạnh chiếc bàn gỗ thấp đặt cạnh cửa sổ. Bầu trời phía sau tấm kính xám lạnh và nhòa đi trong mưa. Những bông cúc Họa mi trắng muốt thản nhiên nở trên cành hoa mảnh khảnh và gầy guộc cắm trong chiếc lọ gốm cao màu nâu đất. Hạ Nguyên thu mình trong chiếc ghế đặt quay về phía cửa sổ. Tôi chỉ nhìn thấy gương mặt cô trên tấm cửa kính mờ nhạt, đôi mắt vẫn phẳng lặng không rõ buồn vui.

- Em vẫn sống tốt chứ, Nguyên?

- ... Em ổn. - Tiếng nói cô vang lên ngang đều và bình thản.

Tưởng chừng như hồn tôi vỡ nát. Tôi không tưởng tượng được sau 8 năm dài xa cách, tôi còn nghe thấy giọng nói ấy trong đời. Và tôi những muốn chạm vào cô, để chắc chắn rằng cô tồn tại.

Ngày tôi về nước, có đến tìm Hạ Nguyên, cuối cùng chỉ để biết rằng bốn năm sau khi tôi đi, cô đã sang Nhật và sau hai lễ Hanami, cô yêu một người khác. Người yêu mới của cô làm ở văn phòng bộ ngoại giao Việt Nam tại Nhật Bản. Tôi chỉ biết đến vậy, và cũng chỉ bình thản ra về. Khi ấy tôi đã quen với Nghi, đã ngỏ lời yêu nàng và đã đưa nàng về sống trong căn hộ chung cư mới của mình. Thỉnh thoảng, tôi vẫn nhớ đến cô, cô gái 18 tuổi bướng bỉnh đã lẵng nhẵng bám theo tôi, ám ảnh tôi bởi đủ ý tưởng và sở thích kỳ lạ, và nói yêu tôi như một ánh chớp tưởng chừng sẽ biến mất trong vài giây thôi nên tôi vội vàng giữ lấy. Khi tôi ra đi, tôi đã nói chia tay cô, tôi đã nói không muốn cô chờ đợi, và cũng không cần cô chờ đợi. Với tôi, Hạ Nguyên là một con người quá khác. Tôi biết cô yêu tôi hơn bất cứ điều gì khác, nhưng cô lại có linh hồn mà tôi vĩnh viễn không thể nắm bắt, không thể thấu hiểu. Có cô trong đời, là một điều gì thú vị, một cảm giác trải nghiệm hạnh phúc nhưng cũng rất mạo hiểm. Nên tôi ra đi, và cũng để cô đi.

- Em về nước khi nào thế? - Tôi đặt cốc nước xuống bàn - Ngày trước khi anh về anh đã đến tìm em..

- Em về từ mùa Xuân. - Qua tấm kính mờ nhạt, gương mặt Hạ Nguyên phảng phất một nụ cười lạnh lùng.

- Anh ấy cũng về cùng em chứ?

Hạ Nguyên quay lại, mỉm cười và nhìn tôi bằng đôi mắt nâu thẫm ấy:

- Em và anh ấy chia tay rồi. Sau đó em về nước cho kịp mùa hoa Sưa.

- Tại sao?

- Tại vì nhận ra trái tim không yêu nhau nhiều như đã nghĩ. Và vì Nhật Bản tháng Tư chỉ có hoa Anh đào.

- ...

Sau một khoảng im lặng không thể gọi tên, đôi mắt nâu thốt nhiên long lanh như muốn khóc, Hạ Nguyên đứng dậy và quay người về phía cửa sổ. Tôi bước về phía cô. Những ngón tay chạm nhẹ vào bờ vai khẽ rung lên. Cô khóc vì điều gì? Vì nỗi buồn khi nhắc lại tình yêu đổ vỡ. Hay là vì tôi, một quá khứ đã chết nay lại quay về? Khoảnh khắc ấy, khi những suy nghĩ trong đầu đã trở nên tê liệt, bàn tay tôi kéo Hạ Nguyên quay lại và siết chặt lấy cái thân thể mảnh khảnh đang run lên bởi nước mắt và những tiếng nấc yếu ớt. Cô ngập ngừng đưa tay đặt lên vai rồi ôm lấy cổ tôi, vùi mặt vào vai áo và nức nở khóc. Tôi nghe thấy hơi thở nóng ấm của cô phả vào cổ. Cánh tay gầy guộc cố ghì lấy tôi như để tìm kiếm một sự bảo vệ, như để chạy trốn nỗi sợ hãi mơ hồ nào đang đuổi theo sau lưng. Tôi nghe cô nói trong nước mắt. Và tôi, dường như cũng nhìn thấy mình trong tiếng nói ấy. Tôi cứ tưởng tôi không yêu Hạ Nguyên nhiều thế, cho đến khi tôi gặp lại cô. Tôi cứ tưởng quá khứ chỉ là một vệt thời gian đã cũ, nay lại tươi mới khi bóng dáng ấy quay về. Tôi cứ tưởng sự bình thản đến lạnh lùng là trái tim cô đã băng giá trước tôi, cho đến khi cánh tay ấy chạm vào tôi, cho đến khi tôi cảm thấy rất gần đôi môi cô đang run rẩy tìm môi tôi, để đặt lên đó cái hôn lạ lẫm, ấm nồng và ẩm ướt. Tôi đã hôn lại cô, đã để cho mình bị cuốn đi, tê dại trong cái hôn điên cuồng ấy. Những hình ảnh cũ ào về, những hình ảnh của tuổi 20 nông nổi, những nụ cười, những mảng sáng xanh ngắt và nồng nhiệt.Cho đến khi Hạ Nguyên rời tôi ra bằng tiếng thở hổn hển và đôi mắt nâu bằng phẳng nhìn tôi như thấu vào trong óc.

...

Tôi bước vào nhà khi trời đã sập tối. Nghi đang ngủ. Nàng nằm trên sofa, cuộn người trong tấm chăn thu mỏng. Tôi vào bếp và sắp chén bát cùng những đồ ăn nàng đã nấu còn nóng hổi, chỉ còn đợi tôi về. Bất ngờ, bàn tay nhẹ nhàng len vào, ôm ngang ngực tôi. Nghi áp mái đầu vào lưng tôi, giọng dịu dàng ngái ngủ:

- Anh đã về!

- Anh làm em thức giấc à? - Tôi quay lại nhìn nàng.

Nghi nhìn sâu vào mắt tôi hồi lâu. Đôi mắt nâu trong trẻo của nàng bỗng thảng thốt sự ngạc nhiên và hốt hoảng. Giọng nàng lạc đi:

- Tại sao... anh nhìn em như thế?

Hôm ấy, lần đầu tiên từ khi yêu nàng, tôi bối rối cúi mắt xuống, lảng tránh cái nhìn của nàng. Tôi quay lại, cố tìm một cái đĩa để đựng rau trong ngăn để bát, nói một câu bâng quơ nào đó rồi đi về phía bàn ăn. Tôi biết phía sau mình, Nghi đang đứng lặng và lòng đầy ngờ vực. Nhưng lý trí của tôi hình như vẫn còn chưa tỉnh dậy, và lúc này, tạm thời tôi không còn muốn nghĩ.

-----------

Hơn nửa tháng từ buổi chiều tôi xuất hiện trong căn hộ của Hạ Nguyên, chúng tôi chưa hề gặp lại. Nhiều lần, tôi có đến nhà cô, đối diện với cánh cửa gỗ nâu cũ để rồi thẫn thờ ra về. Hạ Nguyên cũng không tìm tôi. Thời gian qua kéo dài thêm day dứt. Giữa chúng tôi giờ là một khoảng đau nhói không thể gọi tên, chỉ biết rất dài...

Một đêm, Hạ Nguyên gọi cho tôi. Cô nói với tôi, ngắn gọn: "Em muốn ngắm mặt trời mọc", rồi bỏ máy. Cô đánh thức tôi, kéo tôi ra khỏi giường giống như cái cách cô vẫn làm cách đây 8 năm. Tôi vội vã thay đồ và lấy xe rồi lái đến thẳng nhà cô. Tôi biết, cô gái kỳ lạ đến buồn cười ấy đang đứng đợi dưới cổng nhà. Cô ấy đang đứng dưới gốc cây Hoàng yến, đang nhón gót giày trên những viên gạch cũ, đang đếm, đang lắc nhẹ vai, đang thỉnh thoảng nhìn về phía con đường bên cạnh, đang chờ tôi, và sẽ chờ cho đến khi nào nhìn thấy đèn xe rọi sáng con phố đang say sưa ngủ.

Chiếc xe chạy suốt đêm dài. Hạ Nguyên sau một hồi xem xét đã lựa chọn CD Piano Solo những bài hát của Linkin Park. Cô không nói với tôi một lời nào, chỉ một vệt cười giữ trên đôi môi kiêu hãnh nhiều hoài niệm. Tôi cũng không muốn phá vỡ khoảng im lặng ấy. Giữa chúng tôi là khoảng không gian ấm áp đầy âm nhạc. Thỉnh thoảng, tôi nhìn cô mờ nhạt qua kính chiếu hậu, cho đến khi cô nghiêng đầu, ngả ra ghế và thản nhiên ngủ. Tiếng dương cầm của The Ken, gió mùa Đông lạnh buốt va vào cửa kính, những con đường hun hút dài giữa đêm tĩnh lặng, cô gái đến từ quá khứ, và tôi - trái tim chưa lúc nào thanh thản và yên bình đến thế..., chúng tôi đang đi về phía biển, đang đi về phía bình minh.

Khi chúng tôi chạy xe trên con đường dài nối từ đất liền ra đảo, bầu trời đã xam xám sáng. Hạ Nguyên rùng mình tỉnh giấc, những tia nắng đầu tiên của mặt trời đã lấp lánh trên mặt biển bằng phẳng. Chúng tôi ra khỏi xe. Hạ Nguyên e dè kéo lấy bàn tay tôi rồi nắm chặt. Cô quay sang nhìn tôi, đôi mắt mang nhiều ấn tượng của một thời đã cũ. Im lặng, cô tựa đầu vào vai tôi, chúng tôi bước về phía mặt trời, say đắm như những kẻ đang yêu. Hạ Nguyên mỉm cười với ánh sáng trước mắt, thì thầm một bài hát tôi không rõ tên. Đôi mắt trong sáng không dính dáng gì tới contact lens của cô rạng ngời vui vẻ. Cô cúi xuống nắm lấy những hạt nước lạnh buốt rồi ném về phía tôi. Và chúng tôi chạy trên bờ cát dài, chạy trốn những con sóng nhẹ như vỗ về. Hạ Nguyên quay về phía tôi, tôi chỉ nhìn thấy mặt trời sau lưng cô, chỉ nhìn thấy khoảng lấp lánh từ nụ cười trẻ thơ trên khuôn mặt khuất trong vùng tối. Cô vươn tay về phía tôi, cho đến khi tôi đón lấy được thân hình mảnh khảnh và vô tư ấy. Hạ Nguyên níu chặt lấy tôi, tiếng cười giòn tan va vào sóng, vỡ tan những giấc mơ không lành lặn, những yêu thương nhói đau trong quá khứ, những ám ảnh của tôi, những cô đơn của cô. Tôi đang yêu cô. Ngay lúc đó, chúng tôi đang yêu nhau, bằng cả trái tim và lý trí.

Hạ Nguyên ngồi trên bờ đá, gục đầu vào vai tôi, tay ôm chặt. Chúng tôi đã ngồi như thế, im lặng rất dài, gió biển thổi lạnh và nắng rực rỡ ngoài xa.

- Chúng ta không thể ngồi đây mãi. - Cô thì thầm.

- Anh không muốn đi. - Tôi thở dài, đặt nhẹ lên tóc cô một nụ hôn.

- Nhưng ta phải ra khỏi nơi này anh ạ! - Cô kiên quyết.

- Ra khỏi đây là không còn yêu nhau nữa, em biết không? - Tôi gục xuống vai cô, lòng đau nhói. - Ra khỏi đây, em sẽ trở về với contact lens màu ghi của em, anh trở về với căn nhà của anh... và cô ấy. Ra khỏi đây rồi chúng mình làm sao trở lại?

- Những giấc mơ về anh đã đưa em quay về. - Hạ Nguyên chậm rãi - Em về để mơ nốt giấc mơ 8 năm ấy. Ta có còn gì cần tiếc nuối đâu...

- Em không muốn làm lại với anh sao?

- Vậy ai sẽ lại mơ giấc mơ của em? - Cô ngước lên nhìn vào mắt tôi, cái nhìn chạy suốt suy nghĩ - Sâu trong tim anh là cô gái ấy. Em cảm nhận được. Anh hãy quay về và yêu chỉ mình người con gái của đời anh thôi!

Và cô bao dung đặt lên môi tôi một cái hôn dịu dàng.

...

Chiều hôm ấy, khi rời công ty, tôi đến nhà Hạ Nguyên thì không còn tìm thấy cô nữa. Hạ Nguyên để lại cho tôi một mảnh giấy nhắn nhỏ chỉ vẻn vẹn mấy chữ: "Em đi tìm hạnh phúc!". Tôi không biết cô đi tới đâu và có khi nào trở về trong đời tôi, như lời hứa sẽ quay lại như hai người bạn. Như một cái hẫng hụt êm dịu để trở thành cảm giác thanh thản và lành lặn. Hạ Nguyên quay về, tìm lại nơi tôi ánh nhìn trong sáng mà tôi đã đem đi, cho đôi mắt trầm buốt giá giữa mùa Đông lại được mỉm cười. Hạ Nguyên quay về, cho tôi tìm lại những giấc mơ yên bình lúc nửa đêm, để lại hình ảnh cuối cùng của cô trong tôi là một nụ cười rạng rỡ trước khi quay lưng và khuất sau cánh cửa. Hạ Nguyên mang về cho tôi một trái tim nguyên vẹn, để yêu trọn vẹn sau này. Còn cô, cô đi tìm hạnh phúc.

....

Tôi trở về nhà khi trời đã sập tối. Cửa không khóa. Chiếc valy nhỏ của Nghi đặt ở góc tường, đôi guốc xếp gọn nơi bậc cửa. Vậy là nàng đã về. Từ sau ngày tôi đến tìm Hạ Nguyên, Nghi rơi vào trạng thái u buồn. Nàng ít cười và thường câm lặng nhìn tôi từ phía sau. Nàng đã đọc được sự xao động nào khác trong mắt tôi, trong sự lảng tránh của tôi, và cả những tiếng thở dài về đêm nữa. Tôi không nói và nàng cũng không hỏi. Vài ngày sau, nàng thu xếp một ít quần áo và đồ dùng cá nhân, chỉ nói với tôi rằng nàng về nhà thăm gia đình. Nàng đi. Tôi không nài giữ. Tôi đã bị sự xuất hiện của hạ Nguyên làm cho chao đảo. Và lúc, hơn lúc nào hết, tôi cần ngừng lại để tìm đường cho mình.

Tôi vào phòng khách. Con mèo Bông kêu lên một tiếng uể oải rồi đứng dậy, vươn người, xù tung bộ lông trắng muốt rồi nhảy xuống khỏi sofa - nơi Nghi nằm, và biến mất ở cửa bếp. Nghi đang ngủ. Nàng cuộn tròn trong tấm chăn Thu mỏng, mái tóc dài xõa mềm mại trên gối, trên vai và cả trên má. Tôi ngồi xuống cạnh nàng, ấp tay bàn tay lạnh ngắt của mình trong ngực áo rồi mới khẽ chạm vào tóc nàng. Ánh sáng mờ nhạt từ cửa sổ căn hộ đối diện hắt vào, soi sáng khuôn mặt nàng, đôi môi ngây thơ, cái cổ trắng muốt gợi cảm ấm nóng sau lần áo trắng trễ nải. Một cảm giác yêu thương se sắt, tôi cúi xuống, chạm môi vào trán nàng. Khẽ mở mắt, Nghi ngồi dậy, đôi mắt nâu trong trẻo và hoảng hốt nhìn sâu vào mắt tôi. Phút chốc, nụ cười hạnh phúc bừng sáng trên khuôn mặt nàng. Nũng nịu, nàng dụi đầu vào ngực áo và choàng tay qua vai tôi: "Anh đã về rồi!"

Thường thì, mỗi buổi sáng thứ 6 Nghi lại mua hoa hồng trắng về cắm trong cái lọ pha lê đơn giản đặt cạnh cửa sổ. Ánh nắng hắt nhẹ trên những cánh hoa mỏng làm bừng sáng căn nhà. Đó là khi tôi yêu nàng hơn lúc nào.

/Hết/

Chia sẻ ngay với bạn bè bài viết này
Facebook Pinterest Email

0 comments:

Post a Comment