Hoa lưu ly - kẻ ở người đi. Bỗng dưng nhớ ngày còn bé, khoảng trời của mình có nhiều màu tím. Hoa lưu ly.
Đọc.
Đọc.
Đọc.
Chợt thấy buồn cười.
Tại sao con người ta cứ phải đợi sự mất mát thì mới ngồi ngẫm lại điều mình mất đi nó tuyệt vời đến mức nào?
Chẳng ai biết hài lòng và trân trọng giá trị của những gì mình đang có. Chẳng ai thực sự biết gìn giữ, yêu thương. Ngay cả mình, mình cũng vậy.
Tạo ra một thới quen ngồi mơ xa về những điều xa xôi đâu đó. Lãng quên những thứ quanh mình. Để rồi khi mất đi thì tiếc nuối, tiếc nuối, tiếc nuối......
Tình cảm cũng vậy, nếu không được đền đáp thì tất yếu sẽ ra đi.
Những điều đẹp đẽ cũng vậy. Không được nhìn ngắm thì cuối cùng nhìn lại chỉ còn sắc tàn.
Ai cho em cây chổi lông gà
Em đi phủi bụi thời gian?
-----
Bố vừa gọi lên.
Bố hỏi có cần gấp tiền để chi phí 20/11 không?
Mình bảo: Ngoài tiền nhà, tiền ăn, con chẳng cần gì.
Mình có nhà để ở. Tiền để ăn.
Quần áo không cầu kỳ.
Mình bây giờ là như thế.
-----
Đọc.
Đọc.
Chợt thấy buồn cười.
Tại sao con người ta cứ phải đợi sự mất mát thì mới ngồi ngẫm lại điều mình mất đi nó tuyệt vời đến mức nào?
Chẳng ai biết hài lòng và trân trọng giá trị của những gì mình đang có. Chẳng ai thực sự biết gìn giữ, yêu thương. Ngay cả mình, mình cũng vậy.
Tạo ra một thới quen ngồi mơ xa về những điều xa xôi đâu đó. Lãng quên những thứ quanh mình. Để rồi khi mất đi thì tiếc nuối, tiếc nuối, tiếc nuối......
Tình cảm cũng vậy, nếu không được đền đáp thì tất yếu sẽ ra đi.
Những điều đẹp đẽ cũng vậy. Không được nhìn ngắm thì cuối cùng nhìn lại chỉ còn sắc tàn.
Ai cho em cây chổi lông gà
Em đi phủi bụi thời gian?
-----
Bố vừa gọi lên.
Bố hỏi có cần gấp tiền để chi phí 20/11 không?
Mình bảo: Ngoài tiền nhà, tiền ăn, con chẳng cần gì.
Mình có nhà để ở. Tiền để ăn.
Quần áo không cầu kỳ.
Mình bây giờ là như thế.
-----
0 comments:
Post a Comment