Cô gái này luôn mang lại cho tôi nhiều cảm xúc. Mỗi khi tôi nhìn thấy khuôn mặt, ánh mắt cô trên một trang báo bất kỳ.
Cô gái này đóng bộ phim tôi yêu thích nhất - A Westlake Moment. Cô ấy đóng rất nhiều phim tôi từng xem. Mà chính xác hơn là tôi xem phim vì có cô ấy. Châu Tấn. Ánh mắt phẳng lặng như bờ bãi, ánh mắt không có điểm dừng, không quá yêu thương hay phấn khích, cũng không bao giờ quá đau buồn cả. Nhưng đôi mắt ấy biết nói. Nói rằng, "Tôi đang giấu linh hồn của tôi sau ánh mắt này!"
Và nụ cười trẻ thơ dường như chẳng bao giờ thay đổi.
Trong những vai diễn mà tôi thích, thường thì trong những cảnh đối thoại, Châu Tấn không nói nhiều. Những khoảng biểu đạt bằng ánh mắt làm tôi rùng mình.
"Họ nhìn nhau, và quay lưng bước đi."
Tôi yêu A Westlake Moment. Bởi dường như nó minh họa lại cái cách tôi chạy đi tìm hạnh phúc, và cách tôi làm khi tìm thấy nó, cũng như khi mất nó.
Tôi yêu đôi mắt của Châu Tấn trong những cảnh quay ở quán trà, hay bên bờ hồ. Tôi thực sự, thực sự yêu đôi mắt hoang hoải ấy!
---
Cuộc sống không cho tôi nhiều lựa chọn đối với những điều cũ kỹ.
Dường như từ lâu rồi, hôm nay mới có người lại gọi tôi bằng cái tên kỳ cục ấy: "Bi hâm".
Có thể ngày hôm qua, hay ngày hôm nay chỉ là một giấc mơ, còn ngày mai là giấc mơ mà tôi còn chưa mơ thấy. Có thể tôi đã chết từ hôm qua rồi, có thể là từ một tiếng trước, một phút trước, một giây trước. Và sau khi tôi type dòng chữ này, tôi cũng không còn tồn tại. Nguyên bản như tôi của phút giây ấy. Có thể có rất nhiều con virus và những tế bào hồng cầu sinh ra và chết đi. Tôi chẳng biết. Tôi là một cơ thể luôn tồn tại song song giữa sống và chết. Tôi mơ ước nhiều, ngưỡng vọng nhiều, sợ hãi cũng nhiều. Tôi không có đôi mắt hoang hoải và nụ cười đẹp xinh của Châu Tấn. Nhưng tôi đã đi qua con đường của A Westlake Moment. Và tôi biết rằng tôi sẽ còn đi theo con đường đó về sau này. Nhiều trăn trở, hoài nghi và khát vọng, liều lĩnh và dũng cảm nắm giữ, nhưng không níu kéo những gì không phải của mình. Tôi biết là Hạnh phúc sẽ chết ngạt nếu tôi ôm quá chặt.
Cuộc sống không cho tôi nhiều lựa chọn đối với những điều cũ kỹ.
Người bước qua tôi. Tôi bước qua người. Những ngày vắng cơn mưa. Tháng 11 thì sắp qua mà cơn mưa tôi chờ còn chưa tới. Cúc Nguyên hôm nay đã về bên cửa sổ của tôi mà còn thiếu ánh trăng qua màn sương rọi vào. Còn thiếu ánh đèn vàng mờ sương lúc tối khuya. Còn thiếu cả những con chim sẻ ríu rít, một thoáng rồi bay đi, bay đi.
Tháng Mười Một sắp qua rồi Nguyên ơi!
Em đang ở nơi nào? Em đã tìm thấy hạnh phúc của mình chưa? Cô gái mặc áo jacket lạnh lùng bước về phía xa. Kẻ lãng du mãi đi tìm một điều không trông thấy. Cuốn sách như con đường mưa. Tin nhắn không bao giờ trở về cửa sổ. Người đi cũng đã ra đi. Những cánh hoa mỏng manh thì đang nở, như chẳng bao giờ chờ đợi một cơn tàn!
"Em như loài cỏ dại mọc hoang.. Em như loài cỏ..."
Một chữ cái!
Tôi xin lỗi. Vì tôi không có nhiều lựa chọn đối với những điều xưa cũ!
---
Cô gái này đóng bộ phim tôi yêu thích nhất - A Westlake Moment. Cô ấy đóng rất nhiều phim tôi từng xem. Mà chính xác hơn là tôi xem phim vì có cô ấy. Châu Tấn. Ánh mắt phẳng lặng như bờ bãi, ánh mắt không có điểm dừng, không quá yêu thương hay phấn khích, cũng không bao giờ quá đau buồn cả. Nhưng đôi mắt ấy biết nói. Nói rằng, "Tôi đang giấu linh hồn của tôi sau ánh mắt này!"
Và nụ cười trẻ thơ dường như chẳng bao giờ thay đổi.
Trong những vai diễn mà tôi thích, thường thì trong những cảnh đối thoại, Châu Tấn không nói nhiều. Những khoảng biểu đạt bằng ánh mắt làm tôi rùng mình.
"Họ nhìn nhau, và quay lưng bước đi."
Tôi yêu A Westlake Moment. Bởi dường như nó minh họa lại cái cách tôi chạy đi tìm hạnh phúc, và cách tôi làm khi tìm thấy nó, cũng như khi mất nó.
Tôi yêu đôi mắt của Châu Tấn trong những cảnh quay ở quán trà, hay bên bờ hồ. Tôi thực sự, thực sự yêu đôi mắt hoang hoải ấy!
---
Cuộc sống không cho tôi nhiều lựa chọn đối với những điều cũ kỹ.
Dường như từ lâu rồi, hôm nay mới có người lại gọi tôi bằng cái tên kỳ cục ấy: "Bi hâm".
Có thể ngày hôm qua, hay ngày hôm nay chỉ là một giấc mơ, còn ngày mai là giấc mơ mà tôi còn chưa mơ thấy. Có thể tôi đã chết từ hôm qua rồi, có thể là từ một tiếng trước, một phút trước, một giây trước. Và sau khi tôi type dòng chữ này, tôi cũng không còn tồn tại. Nguyên bản như tôi của phút giây ấy. Có thể có rất nhiều con virus và những tế bào hồng cầu sinh ra và chết đi. Tôi chẳng biết. Tôi là một cơ thể luôn tồn tại song song giữa sống và chết. Tôi mơ ước nhiều, ngưỡng vọng nhiều, sợ hãi cũng nhiều. Tôi không có đôi mắt hoang hoải và nụ cười đẹp xinh của Châu Tấn. Nhưng tôi đã đi qua con đường của A Westlake Moment. Và tôi biết rằng tôi sẽ còn đi theo con đường đó về sau này. Nhiều trăn trở, hoài nghi và khát vọng, liều lĩnh và dũng cảm nắm giữ, nhưng không níu kéo những gì không phải của mình. Tôi biết là Hạnh phúc sẽ chết ngạt nếu tôi ôm quá chặt.
Cuộc sống không cho tôi nhiều lựa chọn đối với những điều cũ kỹ.
Người bước qua tôi. Tôi bước qua người. Những ngày vắng cơn mưa. Tháng 11 thì sắp qua mà cơn mưa tôi chờ còn chưa tới. Cúc Nguyên hôm nay đã về bên cửa sổ của tôi mà còn thiếu ánh trăng qua màn sương rọi vào. Còn thiếu ánh đèn vàng mờ sương lúc tối khuya. Còn thiếu cả những con chim sẻ ríu rít, một thoáng rồi bay đi, bay đi.
Tháng Mười Một sắp qua rồi Nguyên ơi!
Em đang ở nơi nào? Em đã tìm thấy hạnh phúc của mình chưa? Cô gái mặc áo jacket lạnh lùng bước về phía xa. Kẻ lãng du mãi đi tìm một điều không trông thấy. Cuốn sách như con đường mưa. Tin nhắn không bao giờ trở về cửa sổ. Người đi cũng đã ra đi. Những cánh hoa mỏng manh thì đang nở, như chẳng bao giờ chờ đợi một cơn tàn!
"Em như loài cỏ dại mọc hoang.. Em như loài cỏ..."
Một chữ cái!
Tôi xin lỗi. Vì tôi không có nhiều lựa chọn đối với những điều xưa cũ!
---
0 comments:
Post a Comment