Những ngày này Hà Nội nắng lạnh.
Có lẽ vì thế mà Hoàng Diệu xanh hơn và xa hơn.
Cảm giác chậm hơn và than thản hơn.
Cảm thức mùa Thu, dường như là đó rồi, đường như là thế rồi, là Hà Nội.
...
Hà Nội.
Những ngày mưa, mình thường nghĩ đến những ô cửa sổ cũ và một niềm mong mòn mỏi.
Những ngày nắng, mình thường nghĩ đến con đường xanh mát lá và thoang thoảng mùi cỏ.
Những ngày lạnh, mình thường nghĩ đến cảm giác một mình và khăn len.
Hà Nội.
Những ngày này, mình đang chờ đợi.
...
Đợi.
Sự chờ đợi thường chỉ dành cho những người đủ yêu thương, khao khát và sự kiên nhẫn.
Mình có không?
Sự chờ đợi thường mang đến hạnh phúc cho người biết chờ đợi.
Mình có thể không?
Những tiếng nói, những ngày ánh mắt dài và nụ cười sáng. Những cái nắm tay, siết chặt. Mình đang đợi.
Mình có thể đợi nữa không?
Một khoảnh khắc. Lúc này. Mình đang thấy hoang hoải với sự chờ đợi này.
Mình có thể đợi nữa không?
Mình có thể đợi nữa. Nhưng người ta thường không thích thú với cảm giác mệt mỏi khi suy nghĩ này nảy ra trong đầu: "Mình sẽ phải đợi đến bao giờ?".
Thường thì, con người không bao h thực sự hài lòng với những gì mình có. Họ vẫn nhìn những lấp lánh lướt qua bằng một ánh mắt thèm thuồng.
Như mình.
Cũng có thể bạn nói đúng. Tôi đã quen với ấm áp và yêu chiều. Tôi đã quen với quay lưng bước mà không vướng bận. Đã quen với những vui cười bay bổng riêng mình.
Bây giờ, tôi phải thay đổi, phải nỗ lực để làm những gì tốt nhất có thể. Tôi mải miết đợi chờ. Có lẽ niềm vui và khao khát sẽ khiến tôi có thêm sức mạnh. Cũng có thể thêm nhiều những khoảnh khắc hoang mang này sẽ cuốn tôi một ngày ra đi.
Tôi không biết. Không biết.
Mỗi lần quay lưng bước khỏi một tầm mắt ấm áp và hi vọng, tôi lại thấy mình yếu đuối và mệt mỏi hơn.
Tôi đã quay lưng không ít lần.
Tôi lại về với đợi chờ của mình.
Điều đó đổi lại cho tôi rất nhiều điều tốt đẹp mà một cách tự nhiên, tôi mong muốn và tôi có.
Nhưng. Người ta không lấy gì làm dễ chịu khi suy nghĩ này nảy ra trong đầu: "Mình sẽ phải đợi đến bao giờ?"
...
Cửa sổ.
Chong chóng không quay.
Nhưng tôi biết Hà Nội đêm nay hun hút gió!
Có lẽ vì thế mà Hoàng Diệu xanh hơn và xa hơn.
Cảm giác chậm hơn và than thản hơn.
Cảm thức mùa Thu, dường như là đó rồi, đường như là thế rồi, là Hà Nội.
...
Hà Nội.
Những ngày mưa, mình thường nghĩ đến những ô cửa sổ cũ và một niềm mong mòn mỏi.
Những ngày nắng, mình thường nghĩ đến con đường xanh mát lá và thoang thoảng mùi cỏ.
Những ngày lạnh, mình thường nghĩ đến cảm giác một mình và khăn len.
Hà Nội.
Những ngày này, mình đang chờ đợi.
...
Đợi.
Sự chờ đợi thường chỉ dành cho những người đủ yêu thương, khao khát và sự kiên nhẫn.
Mình có không?
Sự chờ đợi thường mang đến hạnh phúc cho người biết chờ đợi.
Mình có thể không?
Những tiếng nói, những ngày ánh mắt dài và nụ cười sáng. Những cái nắm tay, siết chặt. Mình đang đợi.
Mình có thể đợi nữa không?
Một khoảnh khắc. Lúc này. Mình đang thấy hoang hoải với sự chờ đợi này.
Mình có thể đợi nữa không?
Mình có thể đợi nữa. Nhưng người ta thường không thích thú với cảm giác mệt mỏi khi suy nghĩ này nảy ra trong đầu: "Mình sẽ phải đợi đến bao giờ?".
Thường thì, con người không bao h thực sự hài lòng với những gì mình có. Họ vẫn nhìn những lấp lánh lướt qua bằng một ánh mắt thèm thuồng.
Như mình.
Cũng có thể bạn nói đúng. Tôi đã quen với ấm áp và yêu chiều. Tôi đã quen với quay lưng bước mà không vướng bận. Đã quen với những vui cười bay bổng riêng mình.
Bây giờ, tôi phải thay đổi, phải nỗ lực để làm những gì tốt nhất có thể. Tôi mải miết đợi chờ. Có lẽ niềm vui và khao khát sẽ khiến tôi có thêm sức mạnh. Cũng có thể thêm nhiều những khoảnh khắc hoang mang này sẽ cuốn tôi một ngày ra đi.
Tôi không biết. Không biết.
Mỗi lần quay lưng bước khỏi một tầm mắt ấm áp và hi vọng, tôi lại thấy mình yếu đuối và mệt mỏi hơn.
Tôi đã quay lưng không ít lần.
Tôi lại về với đợi chờ của mình.
Điều đó đổi lại cho tôi rất nhiều điều tốt đẹp mà một cách tự nhiên, tôi mong muốn và tôi có.
Nhưng. Người ta không lấy gì làm dễ chịu khi suy nghĩ này nảy ra trong đầu: "Mình sẽ phải đợi đến bao giờ?"
...
Cửa sổ.
Chong chóng không quay.
Nhưng tôi biết Hà Nội đêm nay hun hút gió!
0 comments:
Post a Comment