Đây là món bò và ngao nướng hôm nay bọn mình ăn.
Kia là cái bếp nướng bọn mình vừa mua chiều nay.
Đĩa thịt bò, đĩa rau, 2 bát nước chấm, hộp bơ và một mảng của chiếc cốc thủy tinh có trà xanh 0 độ.
Việc tự làm ở nhà giúp bọn mình tiết kiệm hơn 50% chi phí so với việc ăn bò nướng ở Hàng Giấy. Và tổng cộng chi phí cho món bò + ngao nướng chiều nay, tính cả tiền mua bếp, thì vẫn chưa bằng đến 1 bữa bọn mình ăn ở Hàng Giấy hôm 20/10. Tóm lại là nên tự làm ở nhà. Chất lượng hơn, sạch sẽ hơn, thoải mái hơn.
---------
Bọn mình.
Ngày mai gặp nhau nữa là tròn 1 tuần ngày nào cũng gặp.
Bù lại cho kỷ lục 5 ngày không gặp, bọn mình gặp nhau liền 7 ngày.
Mọi thứ đang thay đổi rất nhanh.
---------
Tự dưng hôm nay thấy có một cái gì hẫng hẫng.
Con người ta luôn luôn muốn có nhiều hơn so với những gì mình đang có. Điều đó tốt. Nhưng đôi khi cũng lại không tốt.
Nhìn lại.
Thực sự là từ đó đến giờ, bản thân mình cũng đã thay đổi không ít. Cả sự thay đổi tự nhiên và sự thay đổi do cố gắng. Hầu hết đều theo hướng tích cực hơn.
Mình thấy rằng mình nấu ăn giỏi hơn mình nghĩ. Mình đã ngạc nhiên khi ăn những món ăn mình chế biến lần đầu. Và thấy tự hào khi làm lại những món đó lần thứ hai.
Mình bắt đầu biết nghĩ cho người khác hơn. Chăm chút những điều nhỏ nhặt hơn. Và nghĩ đến một người trước khi nghĩ đến mình.
Rồi thì, mình thấy lo lắng cho tương lai của mình nhiều hơn.
Mình đã đủ dũng cảm và sự cả quyết để giải quyết những vấn đề rắc rối xung quanh, tránh tạo điều kiện cho những rắc rối khác xảy ra.
Mình đã không còn là cô gái gió thổi và cười vang bất cần ngày xưa nữa.
Hiện tại, mình thấy yêu bản thân mình.
Giống như ngày xưa, mình rất yêu bản thân mình.
Mình biết là mình thay đổi để tốt hơn chứ không phải thay đổi để trở thành một người khác.
Và mình cũng sẽ không bao giờ trở thành một người khác. Không đánh mất đi những điều mình yêu quý và coi trọng nhất ở bản thân mình. Mình có thể đi rất xa nhưng "rất xa" đó vẫn luôn đáp ứng được chuẩn ranh giới mà mình tôn trọng. Làm những gì mình thấy thích. Không ăn những món mình ghét. Đọc những cuốn sách mình yêu quý và mặc những chiếc áo rộng thùng thình. Nhón chân trong niềm vui bay bổng. Hay bỏ qua một số việc mà không cần quan tâm người khác đánh giá gì về mình. Tất cả những điều đó mình đều cảm thấy rất tuyệt. Và chỉ cần nghĩ thôi, rằng mình sẽ mất đi, là đủ muốn rơi nước mắt.
Mọi thứ. Những thay đổi. Có lẽ sẽ là tốt nhất.
Nhưng những điều tốt nhất chưa chắc đã là tốt nhất cho mình.
Và mình luôn nghĩ rằng, điều tuyệt vời hơn cả sự hoàn hảo là những hạnh phúc đi kèm với một vài vết xước.
--------