Nguyên là giấc mơ đầu mùa Đông trên đường Hoàng Hoa Thám.
Nguyên là cảm giác lặng lẽ và cô đơn bên cửa sổ sớm mùa Đông.
Và lại mùa Đông, Nguyên là cảm hứng cho nước mắt.
Tôi gọi Nguyên là Nguyên. Chẳng hiểu vì sao. Người ta gọi Nguyên là "Họa Mi". Nhưng cái tên ấy không hợp với Nguyên chút nào. Những bông cúc trắng kiêu hãnh và sạch sẽ trên nhưng cành mỏng manh vô cùng. Tôi gọi Nguyên là Nguyên. Trái tim tôi gọi Nguyên là Nguyên. Là thế. Là vậy!
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Nguyên. Là lần đầu tiên trong khoảng 6 hay 7 lần gì đó tôi xem "You've got mail". Hôm ấy, Meg Ryan bị ốm (tôi không nhớ nổi, và cũng không để ý tới tên của nhân vật nên dùng tên thật của diễn viên vậy). Tom Hanks đến thăm. Anh ấy mang cho Meg một bó hoa cúc. Meg cầm lấy, lấy một chiếc lọ, đổ nước và cắm những bông hoa vào và buông tay ra. Chưa bao giờ tôi thấy một lọ hoa đơn giản và đẹp đến thế.
Lần đầu tiên Nguyên đến bên cửa sổ nhà tôi, hôm ấy trời mưa. Tôi và chị gái đưa Nguyên về. Sáng mùa Đông rất lạnh. Khi tỉnh dậy, tôi nhìn Nguyên dịu dàng, mỏng manh và yếu ớt bên cửa. Lúc ấy, cảm giác trong tôi là "chia sẻ". Cô đơn và thuần khiết. Mỏng manh nhưng rất kiên cường. Đó là Nguyên. Là Nguyên mà tôi yêu thương!
Thế rồi từ ấy, Nguyên ở bên tôi. Những sáng sớm tỉnh dậy, Nguyên là nụ cười dịu dàng cho một ngày tĩnh lặng. Những đêm trăng lạnh buốt và mờ sương, Nguyên ở bên cạnh tôi vỗ về. Khi những tin nhắn bay về khiến tôi mỉm cười hay rơi nước mắt. Nguyên ở bên tôi. Biết những bí mật của tôi. và trở thành bí mật của tôi.
Cho đến ngày Nguyên và tôi xa nhau. Cho đến ngày việc nhìn thấy Nguyên khiến tôi đau lòng. Một lần, tôi chạy xe qua Hoàng Hoa Thám. Tôi thấy Nguyên ở đó. Và từ đó, tôi chọn đường vòng. Cho đến khi tôi quay lại nơi đó, bởi tôi khao khát tìm Nguyên. Hoặc là để chắc chắn rằng Nguyên đã đi rồi. Đó là cảm giác hụt hẫng. Nguyên đi rồi.
Hôm nay, Hà Nội mưa.
Hà Nội những ngày này đỏng đảnh như cô gái mới lớn vậy. Mùa Hè năm nào tôi cũng gọi Hà Nội như vậy. Cô gái mới lớn. Để rồi trầm mặc giữa mùa Đông. Mùa Đông, Hà Nội như thiếu nữ đan khăn. Và chờ đợi. Mùa Đông với tôi là một sự mong ngóng rất dài. Tôi yêu Hà Nội nhất vào 2 mùa, mùa Thu và mùa Đông. Mùa Đông Hà Nội không bao giờ tạo cho tôi cảm giác cô đơn. Mùa Đông năm nay, mong rằng tôi vẫn còn người ngồi cạnh tôi hôm qua bên cạnh.
Sự khác biệt. Giữa Hà Nội của tôi ngày xưa. Hà Nội của tôi hôm nay. Nhớ những con đường quen. Hoàng Diệu là giấc mơ bây giờ tạm thời tôi không muốn chạm vào. "Có người hứa đưa tôi đi tìm mơ ước đó. Chỉ cần vậy. Tôi sẽ không quên...". Và những nơi tôi đã đi đến. Mọi nơi đều giấu một nụ cười. Một khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt, cảm giác quen thuộc và gần gũi. "Yêu một người - là ban cho người ấy quyền năng làm mình đau."
Trái tim tôi gắn liền với Hà Nội. Trái tim tôi gắn liền với Nguyên. Và trong tôi, Hà Nội và Nguyên được kết nối với nhau. Vô cùng mật thiết. Bởi đó là nơi, tôi nhìn thấy mình sống, mình tồn tại, và mình là chính mình!
Hà Nội ngày mưa!