Sáng nay ngồi lên danh sách khách mời và WishList cưới hỏi.
Nghĩ vẩn vơ lơ thơ đâu đó.
Chẳng biết sau này thì hai đứa thế nào...
Sáng nay ông anh mình sau khi nhét người vào ô tô của lão, kéo cửa kính xuống, nhìn mình và bảo: "Lấy xe mà đi, cứ bắt nó đến đón lòng vòng!"
Sáng nào thấy mình đứng đợi trước cửa nhà lão cũng lúc lắc cái đầu.
Có khi nào lão anh mình thương Ếch Phương Thành hơn cả mình k nhỉ???
Vu vơ...
Có biết bao lần nước mắt mình rơi vì những chuyện linh tinh như thế... Lần nào cũng là người yêu mình hứng chịu cả. Mỗi lần thấy người yêu cuống quít mình cũng thương, vừa thương vừa giận, vừa ấm ức, tủi thân... Hôm trước nhìn mình lạnh lùng, người yêu ăn được có 1 bát cơm, cái bụng to xẹp xuống!
Nhưng biết làm sao. Chỉ cần những thứ đó, những con người đó không xuất hiện dù dưới bất cứ hình thức nào trong đời mình. Mình chẳng cần đến họ, không cần những lời chúc mừng, dặn dò hay cái quái gì hết. Mọi thứ về họ k liên quan đến mình! Họ không còn liên quan gì đến cuộc đời chung của hai đứa mình nữa. Thế là đủ.
Ừ, "không phải tại anh!".
Em biết là không phải tại anh, nhưng biết bỏ những giận hờn và ấm ức của anh vào đâu đây nếu đó không phải là anh. Và cũng chỉ đó mới là em. Điều tốt nhất mà em có thể làm được là trút sạch vào đầu anh những điều đó, rồi sau đó vài tiếng thôi em lại có thể cười nói với anh. Em đâu phải người cứ giữ nỗi buồn trong lòng mà sống được...
Hai tuần nữa... Pháp luật bảo: Mình đã có chồng!
Không biết có cô dâu nào trước khi cưới thấy khiếp đảm và lo sợ như mình. Người yêu đi đâu, khi ai tỏ ra ngạc nhiên vì chuyện cưới xin của hai đứa cũng nói rằng người shock nhất vẫn là mình. Hình như thế!^^ Bây giờ mình vẫn chưa quen khi người ta gọi mình là "cô dâu". Vẫn còn thấy sờ sợ!
Không biết rằng sau này Mèo Minh và Ếch Phương Thành bụng to mặt ngố sẽ như thế nào.
Nhưng trước tiên đã, mình chỉ cầu cho những người không liên quan buông tay khỏi cuộc sống của mình, bởi họ đã tạo ra quá đủ sóng gió rồi. Mình cần sự yên ổn để suy nghĩ, để chuẩn bị, để lên dây cót tinh thần.
Mình cần bình yên lắm, thực sự cần!