Đừng rời xa tôi...

Làm Ơn - by Trần Trung Đức


... Vì tôi lỡ yêu người mất rồi...

Người lớn mạnh mẽ!


Để yêu thương một ai đó...
.. Thật khó, mà cũng thật dễ.

Người lớn và tuổi thơ đi lạc.
Tôi luôn nghĩ rằng trẻ em là những thiên thần có đôi cánh vô hình. Vì vậy nên chúng có thể sống ngây thơ, vô ưu và vui vẻ ngay giữ thế giới của những người lớn. Càng lớn lên, môi trường sống càng áp đặt lên chúng những đặc tính của người lớn và rồi một ngày, chúng cao bổng, trưởng thành và đánh mất đôi cánh của mình lúc nào không biết. Ban đầu, họ rất thoải mái và mong đợi ngày được trở thành một phần của thế giới Người lớn, mà không biết rằng, sẽ có 1 ngày, khi họ ngồi im lặng bên cửa sổ tầng hai, nhìn xuống con phố không bóng người với nỗi ưu tư trĩu nặng, với con đường mịt mù phía trước, với những nỗi lo đời thường của cuộc sống, từ nhỏ nhặt đến to tát, với những bon chen mịt ... họ sẽ muốn quay lại làm một đứa trẻ, với tuổi thơ đi lạc, với những ký ức đánh mất, với sự ngây thơ nay đã không còn. Và họ tìm mãi, tìm mãi đôi cánh đã đánh rơi... Nhưng đôi cánh đó vô hình.

Người lớn yếu đuối
Người lớn có khung xương và hiểu biết mạnh hơn những đứa trẻ, nhưng những đứa trẻ có tâm hồn mạnh mẽ hơn người lớn. Một em bé chốc buồn rồi vui, chốc khóc rồi cười. Những đau thương và ám ảnh, như một điều tự nhiên, chúng tự chôn vùi và chỉ khi có những gợi nhớ mạnh mẽ, chúng mới nhớ lại khi đã trở thành người lớn.
Còn người lớn, "đầu óc họ đầy những con số, trái tim họ đầy những nỗi buồn." Những nỗi buồn ngập tràn trong thế giới của người lớn. Nhè nhẹ trong những ngày nắng ấm rực sáng và thê thảm hơn trong những chiều thu mưa buồn... Họ sẽ chỉ ngẫm nghĩ, ngẫm nghĩ, ngẫm nghĩ... và ám ảnh mãi về nó... Như tôi. Đôi khi, và rất nhiều khi, tôi là một người lớn yếu đuối. Tôi ngập chìm trong nỗi buồn, sự chán nản...

Người lớn mạnh mẽ
Nhưng nỗi buồn hay khó khăn nào, dù theo cách nào đi chăng nữa, thì cũng sẽ qua.
Dù sao đó tôi có được - mất cái gì, thì nó cũng sẽ qua... Khi ấy, tôi thở phào nhẹ nhõm. Những kinh nghiệm tôi học được khiến tôi cứng cỏi hơn. Những nỗ lực để vượt qua khiến tôi cảm thấy mình mạnh mẽ hơn. Mỗi ngày, tôi nhận ra nhiều hơn giá trị những thứ mình đã có, vừa có được và rồi sẽ có... Tôi yêu mình hơn, yêu người hơn, yêu đời hơn... Và tôi biết rằng, sẽ không nỗi đau nào quật ngã được tôi nữa. Tôi không phải là người sinh ra để đau khổ. Cha mẹ sinh ra tôi để tôi trở thành người hạnh phúc. Và tôi sẽ trở thành một người hạnh phúc, với tất cả nỗi đau và niềm vui, nụ cười và nước mắt, mất mát và đủ đầy của mình... Với tất cả những điều làm nên cuộc sống.

Không níu giữ những gì không phải của mình. Không để cho mình héo mòn và quắt quay trong những nỗi buồn. Không để mất những gì đang có. Và yêu cầu những gì mình có quyền đạt được.
Tôi sẽ chờ đợi, nhưng không phải là mãi mãi. Tôi còn có cuộc sống và trái tim không yêu thích tổn thương, của riêng mình!
Tôi sẽ là một người lớn mạnh mẽ, dù là ai đứng bên tôi!
----

Thế giới ngủ nướng


Sáng nay tôi tỉnh dậy lúc 7h kém 15 phút. Ấy cũng được gọi là dậy muộn so với bình thường nhiều rồi.

Và cũng chẳng như thể câu nói đêm qua, "ngủ ngon để quên hết ngày hôm nay". Hẳn trong 1 thời gian dài tới, tôi chẳng quên được. Nhưng cũng sẽ không khổ đau.

Một khắc tôi tự cho phép mình cảm thấy hạnh phúc. Rất ngắn ngủi thôi. Nhưng tôi đã đắn đo rất nhiều, rất lâu để cho phép mình 1 thoáng chạm vào hạnh phúc ấy.

Hẳn đó là số phận. Như bất kỳ gặp gỡ thoáng qua hay khăng khít vào. Số phận đã đưa những con người khác nhau qua đời ta. Có thể một ngày, là số phận, hoặc là duyên phận, sẽ đưa họ quay lại đời ta. Nhưng tôi chỉ có duy nhất 1 hiện tại, tôi đang tồn tại trong hiện tại đó và hiện tại đó làm cho tôi có cảm giác "sống". Nên tôi sẽ không buông tay.

Cuộc đời dạy cho người ta biết bình thản trước mọi sự, hoặc ít ra, tỏ ra bình thản trước mọi sự.

Sóng sẽ vùi dập tôi vào vách đá. Nhưng tôi sẽ bám vào vách đá đó mà ngoi lên. Có ngạt thở thì cũng là trong hiện tại, tôi cần phải "sống".

Kỉ niệm nào cũng đáng nhớ nhưng cứ phải quên...

Ấy là khi chúng ta lớn lên. Sẽ yêu thương những người khác nhau, sẽ có một nơi yên ấm để trở về. Sẽ trở thành những người lớn hạnh phúc.

Rồi một ngày chúng ta sẽ nhìn lại và mỉm cười, hoặc là sẽ quên đến nỗi phải ngồi để ngẫm nghĩ: "Cô ấy/anh ấy tên là gì nhỉ?"

Khi nhận ra thì đã muộn màng.
Con chim sẻ nâu đã bay về vùng trời màu xanh.

Rồi một ngày cậu nhìn lại, sẽ chỉ còn nhớ, "Mình đã từng yêu!"

Rồi một ngày tôi nhìn lại, sẽ chỉ nhẹ nhàng, "Cảm ơn, cho những gì đã qua!"

Tôi là người bước vào sâu nhất trong tim. Nhưng sẽ có một người dịu dàng ôm lấy trọn trái tim cậu.

Ấy là số phận. Mỗi người đều có một số phận riêng. Bố già Corleone bảo thế. Nhớ nhé!

Để ta qua nhau như có những thế giới đã ngủ nướng vĩnh viễn trong một góc hồn!

"Chỉ có ta trong một đời
Chỉ có ta trong một thời.."
---

Nguyên ơi!

Tôi muốn vùi sâu trong những cánh hoa, ngủ trên đám nhị phấn vàng và đừng bao giờ tỉnh dậy nữa!

Nguyên ơi!

Chẳng có ai hiểu nỗi đau của em hơn tôi.

Chẳng có ai hiểu nỗi đau của tôi hơn em.

Chúng ta, suốt quãng đời này, vẫn mải miết với hành trình kiếm tìm hạnh phúc, mà đôi khi thấy hạnh phúc như đang ở nơi nào xa lắm.

Mỗi một lần tôi sụp đổ, em lại úa tàn. Mắt em rướm lệ. Tay em trống hoác đến mức chỉ muốn làm sao cho bị đau để mất đi cảm giác cô đơn.

Nguyên ơi.

Lòng tin tôi có hạn mà lòng người thì khó lường vô hạn.

Con đường hõm sâu bóng tối.

Những lời khẳng định như thách thức. Như khoét sâu vào vết thương. Như giết tôi lúc này. Mà tôi vốn nhiều hồ nghi vào cuộc đời này quá.

Suy cho cùng thì tình yêu, ai đâu là người có lỗi. Chẳng ai trên đời này. Như người đàn ông có vầng trán cao vẫn viết những tình ca ai oán, ông yêu cả đời chỉ để tìm kiếm bóng một người.

Nguyên ơi!

Có những lúc không thể khóc nên Nguyên cười.

Không thể tin nhưng cũng không thể không tin. Nguyên chẳng thể đi.

Mỗi người đều có 1 bản ngã. Có phải không, tôi chỉ là một thứ lụa trắng tang bay ngang áo một bóng hình cũ kỹ. Tìm tôi là tìm hương cũ. Tái hiện những hạnh phúc đã mất trong một mô phỏng hoàn hảo hơn về hoàn cảnh???

Thôi đã đủ run rẩy rồi!

Diễm Xưa

Diễm Xưa by KL

Tôi.
Bắt đầu nghe Trịnh từ khi tôi quen anh, người bạn của tôi, từ những ngày tôi còn thơ trẻ.
Tôi chưa gặp ai say Trịnh như anh.

Hồn tôi khi ấy đơn giản như một đường thẳng. Cứ thế là đi tới. Chẳng nghĩ suy ngày sau. Đó có thể là sự ngưỡng mộ. Ngưỡng mộ một hồn yêu nồng nàn. Đôi khi tới mức tiêu cực. Một con người lập dị, kỳ quái. Anh không đi con đường người khác đi mòn, như một điều tự nhiên. Hồi ấy, tôi bắt đầu nghe Trịnh.

"Diễm Xưa" thường khiến tôi liên tưởng đến lối anh về. Trầm mặc và miên man. Tôi luôn nghĩ rằng anh có thể bỏ mạng đâu đó trong mảnh đất của Trịnh Công Sơn. Ở một con đường hoang vắng, dưới một cơn mưa, và trong một nỗi nhớ day dứt cô đơn khôn cùng... Tôi đã nghĩ anh sẽ chết nơi đó.

Ấy vậy mà, anh chưa chết. Anh trở về Hà Nội. Bơ phờ với chiếc ipod và những bản nhạc thê lương. Ngồi trước tôi là anh. Một con người đầy góc khuất, đầy vết xước, vẫn coi "Diễm xưa" như một bức tranh họa lại đầy đủ nhất hoang vu đời mình.

Ngày ấy, chúng tôi uống cacao nóng trên góc quán tầng 4, và im lặng. Rồi tôi không gặp lại anh nữa. Và cũng không muốn gặp lại.

Cuộc đời như những con đường đan xen nhau. Giữa ào ạt và náo động, ta có thể tình cờ gặp, tình cờ nhìn vào mắt và thấy hoang hoải trống rỗng trong đời một người khác. Sẽ có lúc, bạn cảm thấy mình cần phải ra đi. Có những điều bạn chỉ có thể chạm vào một lần trong đời. Hoặc rất hạnh phúc, hoặc rất đau thương. Giữ những cảm giác đó và chạy đi, chạy thật nhanh, chạy thật xa.

Tôi...

... đã chạy.

Và vẫn tin rằng.

Người đàn ông 25 tuổi đó sẽ nằm xuống ở đâu đó, một con đường hoang vắng, dưới một cơn mưa, và trong nỗi nhớ day dứt, cô đơn về những điều anh đã bỏ lại hoặc không thể chạm vào.
----

Người đàn bà ngồi đan


Người đàn bà ngồi đan

Người đàn bà ngồi đan bên cửa sổ. Chiều nay, chị vẫn ngồi đan. Chị cắm cúi với những cuộn len của mình. Từng mũi kim, từng đường vắt nhịp nhàng và hoàn hảo. Chiếc khăn len mỗi lúc dài ra, dài ra nữa cho kịp mùa. Cửa sổ tầng hai nhìn ra con phố nhỏ vắng người đã hiu hắt chiều. Phố lặng lẽ với hàng cây mảnh khảnh đang đua nhau trút lá, những cây sấu non còn chưa biết ra hoa lấy một lần. Chiếc khăn chị đan, màu lẫn vào màu lá úa. Mùa Đông mới về hôm qua.

Chuông điện thoại reo vang. Chiếc kim đan trên tay chị giật mình rơi xuống nền gỗ. Chị không muốn nhận cuộc gọi đó. Chị muốn để mặc nó. Một tiếng thở dài. Chị nhấc máy. Chị gật đầu, uể oải cười, rồi gác máy và trở lại ngồi bên cửa sổ, trở lại với kim đan và những cuộn len của mình, lại cắm cúi với từng mũi kim, từng đường vắt nhịp nhàng và hoàn hảo. Giọt lệ thầm lặng rơi, vô tình trượt dài trên những sợi len mềm mại. Chồng chị gọi để báo rằng anh sẽ không về ăn cơm tối. Anh sẽ lại không về.

…Ngày hôm qua chị lại bắt gặp chồng mình đi cùng người phụ nữ đó. Họ hôn nhau không giấu giếm giữa phố đông người. Chị nhìn thấy anh đưa tay vuốt nhẹ những lọn tóc xoăn nhuộm vàng mềm mại của cô ta rồi áp nhẹ môi lên mái tóc đó, và ánh mắt anh dịu dàng như ánh mắt khi xưa nhìn chị, chỉ chị thôi.

Chị kết hôn với anh khi mới chỉ hai mươi hai tuổi. Xếp tấm bằng đại học vào một góc tủ, khoá lại, gói lại những ước mơ, hoài bão, cả khao khát về những niềm đất xa xôi, những vùng trời mới, chị bắt đầu học cách chỉ nghĩ đến chuyện chăm sóc bố mẹ chồng và lo cho gia đình nhỏ của mình. Anh nói chị không phải đi làm, việc đó không cần thiết trong khi gia đình cần đến chị hơn. Chị chấp nhận với đôi chút tiếc nuối, nhưng hài lòng được trọn vẹn sống vì anh, vì mái nhà hạnh phúc và đầm ấm mà họ có. Chỉ đôi lần ngồi một mình và nghĩ đến những nơi chị muốn đi, những điều chị muốn nhìn hoặc dù chỉ là một chút xê dịch, một chút điên rồ và hiếu thắng… Nhưng rồi, tất cả chìm nghỉm trong cuộc hôn nhân mà chị đánh đổi bằng cả tuổi thanh xuân và những mơ ước của mình. Được bốn năm sau thì bố mẹ chồng chị bất ngờ qua đời sau một tai nạn giao thông. Chị lặng lẽ khóc, đau như ai chặt mất bàn tay mình. Anh cũng trầm lặng hơn trong cái trống trải mà bố mẹ anh để lại trong căn nhà đó.

Rồi anh lên chức. Anh về nhà muộn hơn, nhiều cuộc say chuyếnh choáng hơn. Những bữa rượu xã giao cắt bớt của anh thời gian ăn cơm tối ở nhà. Có những lần anh qua đêm bên ngoài, chị nằm một mình, dứt từng tiếng nấc vào bóng tối, khóc như hờn tủi quá. Nhưng chưa bao giờ chị mảy may nghi ngờ anh lấy một lần. Chỉ cho đến khi chị nhìn thấy chồng mình ở bên người phụ nữ đó, ánh mắt sáng lên những tia nhìn vui vẻ và dịu dàng. Dưới bầu trời cuối Thu êm đềm gió, êm đềm lá, anh đắm chìm trong hạnh phúc riêng anh, và không bao giờ biết, sẽ không bao giờ biết, phía sau anh, cuối con đường đó, người vợ của anh đang run rẩy, sợ hãi như hụt chân rơi vào bóng đêm. Người đàn ông chị yêu, người đàn ông của đời chị giờ đây trở về căn nhà của hai người, đem cho chị những cuộc say triền miên, những trầm lặng bên laptop, café và thuốc lá, những nụ hôn nhẹ bẫng không chút tham lam khao khát, và cánh tay lùa vào mái tóc sao như mất nồng nàn. Còn ánh mắt dịu dàng và những niềm vui, anh mang đi đến một bầu trời khác. Cố để quan tâm, để anh cảm nhận nhiều hơn tình yêu, nhưng đôi mắt anh dường như không còn nhìn thấy chị, trái tim anh đã hững hờ mất rồi…

Từ đó, chị bắt đầu ngồi với những mũi kim đan. Những vệt len sáng lên trong ánh nắng mỗi khi chiều xuống. Mùa Thu cứ thế đi qua. Những nắng, những lá vẫn rơi trên con đường chồng chị bước cùng người nhân tình ấy. Chiếc khăn chị đan cho mùa Đông của anh cũng cứ thế dài ra với từng mũi đan tỉ mỉ và hoàn hảo như những ngày hạnh phúc đã đi qua..

Có một lần, sau những đắm say, chị âu yếm thì thầm: “Em yêu anh!”. Và lại chợt bàng hoàng rơi vào thực tại khi anh khẽ thở dài, không nói, chỉ hôn nhẹ lên trán chị rồi thản nhiên quay đi và chìm vào trong giấc ngủ. Anh không biết, sẽ không bao giờ biết, phía sau lưng anh, có những giọt nước mắt trong suốt lạnh lẽo rơi vào bóng đêm, và tan ra…

Và anh, vẫn đều đều những cuộc gặp gỡ với đối tác, những chuyến công tác xa nhà, vẫn đều đều vắng mặt trong những bữa tối và về nhà lúc quá khuya. Anh bắt đầu siêng mua hoa tặng vợ, bắt đầu học cách dịu dàng với chị trong những giờ phút ít ỏi nhìn thấy nhau, như một sự ban phát. Và anh, không còn cảm nhận được cái nhìn của chị phía sau, khi chị ngồi bên cửa sổ, bên những cuộn len, đăm đăm nhìn chồng đốt thuốc bên màn hình máy tính, thỉnh thoảng nhận vài cuộc gọi, thỉnh thoảng mỉm cười với những tin nhắn. Và anh, đã không còn nhìn vào trong mắt chị, không còn hôn chị dịu dàng trước khi xách cặp da bước ra khỏi cánh cửa. Nên anh không bao giờ nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt đó, không bao giờ còn cảm nhận được sự run rẩy, đớn đau chực oà ra trên đôi môi đó.

Chị chỉ im lặng, im lặng mãi và nhìn anh càng lúc càng xa. Bởi chị không hiểu, tại sao anh lại… ngoại tình?! Có phải những năm tháng hạnh phúc đã không còn chút nào ý nghĩa? Hay có lẽ nào bởi cuộc sống nhàm chán cố hữu, hay vì nhiều khi cãi cọ về chuyện chị muốn có con còn anh, anh bảo chưa thấy sẵn sàng? Hay vì người đàn bà kia, người đã kéo chồng chị ra khỏi vòng tay chị? Hay bởi chị, bởi sự phục tùng và quanh quẩn của chị? Hay suy cho cùng, anh đã không còn hạnh phúc với cuộc hôn nhân của mình… Chị hoang mang trong bóng tối, với những câu hỏi khiến đầu óc tưởng muốn vỡ tung, chị lạc lõng, sợ hãi như sắp chết chìm giữa đại dương, chị tức giận, đau đớn, lạnh lùng…

Như khi ghen tuông ứ đầy tâm can, chị lén lấy điện thoại của chồng, lủi thủi trong góc tối, ngấu nghiến những tin nhắn anh gửi cho người tình, đầy những lời yêu thương, nhớ nhung, hứa hẹn. Rồi chị thoả mãn kết tội anh, rồi đầu óc chị quay cuồng, tim chị như ngàn mũi kim đâm, rồi rũ xuống cánh tay mình, chị khóc: “Hãy cho anh thời gian. Anh cần thời gian để rời bỏ căn nhà ấy, và chúng ta sẽ ở bên nhau.” Đêm đó, anh vẫn ôm lấy và âu yếm chị. Đêm đó, giấc ngủ của chị vẫn ngan ngát mùi hoa hồng anh mua tặng buổi tối. Đêm đó chị thiếp đi, chỉ hi vọng ngày mai tỉnh dậy, chị sẽ thấy những ngày tháng qua chỉ là mơ, chị sẽ thấy người đàn ông nằm quay lưng vào chị kia đang đặt tay ngang eo chị, hơi thở trìu mến ngả vào tóc chị. Đêm đó, chị mơ giấc mơ ngọt ngào cuối cùng về anh.

Chiều qua, bước vội khỏi con phố có cây Hoàng Yến đang rủ những chùm hoa vàng cuối cùng, buồn bã phía cuối đường, bước vội khỏi cái khung cảnh nực cười đã không chỉ một lần diễn ra trước mắt, chị trở về nhà, ngồi lại bên cửa sổ và chăm chú những mũi kim còn dang dở. Chiếc khăn len đan cho người đàn ông chị yêu, cuối cùng đã hoàn thành. Mùa Đông cũng vừa mới bước chân trở lại.

Anh không về ăn tối, và có lẽ đêm nay cũng không về nữa. Chị mỉm cười tiếc nuối, vậy là không thể nhìn thấy anh quàng thử chiếc khăn chị đan. Chị dọn dẹp lại nhà cửa, xếp gọn đồ đạc, cắt những mẩu giấy, ghi công dụng và cách sử dụng rồi dán vào từng hộp thuốc, mua đồ ăn xếp vào từng ngăn tủ lạnh, là phẳng phiu những áo quần và treo vào tủ. Chị thảo một lá đơn và ghi lại vài dòng ngắn ngủi rồi đặt chúng ngay ngắn trên chiếc khăn len xếp gọn trên chiếc ghế đặt bên cửa sổ.

Những con đường bao giờ cũng sâu hơn khi đầy gió và bóng tối. Hương hoa Ngọc lan bao giờ cũng ngọt hơn khi Đông về. Đèn đường hắt sáng đôi vỉa hè vắng người. Hàng cây sấu chưa một lần ra hoa, run rẩy như muốn khép càng lá sâu hơn trong gió lạnh, ngẩn ngơ nhìn theo bóng người quen thuộc kéo theo chiếc vali màu đen, bình thản rời xa con phố.

Ngày hôm sau, người đàn ông thay đổi trở về bên cửa sổ. Cửa sổ tầng hai nhìn ra con phố nhỏ vắng người hiu hắt lúc chiều Đông. Người đàn ông thay đổi gục đầu lên chiếc khăn len chảy dài trên chiếc ghế mộc mạc đặt bên cửa, những giọt lệ trượt dài một cách vô tình trên những sợi len mềm mại. Khi anh trở về, khi gió mùa se sắt thổi, thì người đàn bà ngồi đan đã ra đi rồi.


Chiều
Bên cửa sổ
Em ngồi đan
Những vệt len dài
Lấp lánh trong chiều Đông choạng vạng
Ánh nắng cuối ngày hắt sáng
Bóng em: một dải thẫm dài.

Bên cửa sổ
Em ngồi đan
Những đường vắt lên
Và xổ xuống
Thành một chuỗi dài kí ức
Tất cả
Như một phép màu.

Bên cửa sổ
Em ngồi đan
Bàn tay nhỏ bé và lạnh giá
Đưa đôi mũi kim buồn tẻ
Lặp lại
Lặp lại
Lặp lại
...
Thành chiều!
From Hanoi, to me!

Và một ai đó, trong thế giới này, còn ở lại!

Ấy vậy mà người ta vẫn thường hay lướt qua những người còn lại bên mình.

Điều đó giống nhau ở rất nhiều người. Người thì biết, người thì chẳng hề để tâm. Nhưng điểm chung là họ đều lướt qua.

Tôi luôn nghĩ về những "yêu thương câm lặng" với một lòng cảm phục. Dường như đó không thể là cách tôi có thể làm. Tôi không thể yêu thương một ai trong câm lặng. Tình yêu đầu tiên là sự ngây thơ cuồng dại. Tình yêu hiện tại đôi khi khiến tôi ngượng ngùng vì không thể bí mật giấu kín nó đi dù chỉ vài giờ, để cho người yêu tôi thấy tôi lạnh lùng một chút và quan tâm đến tôi hơn!:(

Thế giới này. Tôi chưa từng yêu ai trong câm lặng. Tôi đã nói yêu họ khi tôi biết rằng mình đang yêu. Và khi tôi còn chưa ngừng yêu, tôi vẫn sẽ nói rằng tôi yêu họ. Dù cho đã xa nhau, nếu trái tim còn yêu thương, khi gặp lại, tôi vẫn sẽ bình thản mà nhìn vào mắt người đó và nói rằng "Em yêu anh!" một cách chân thành và vô tư nhất. Những cảm xúc chôn giấu sẽ mọc rễ trong tim và khiến tối đau buồn. Tôi sẽ không để mình héo mòn theo cách đó.

"Anh đang yêu. Anh nghĩ vậy!"
Và "Nhưng anh vẫn sẽ yêu em!"
:))
Có lẽ đó là 1 sự tình cờ nào đó. Khi tôi đã đi qua nhiều người, và nhiều người đã đi qua tôi. Anh đều biết và tôi biết anh. Nhưng tôi lướt qua và anh vẫn là người ở lại. Một người âm thầm, lặng lẽ dõi theo. Và bây giờ đã tìm được hạnh phúc. Và cảm giác thanh thản, yên ấm đã có thể về trong tôi khi tôi nghĩ tới anh.

Một ngày khi nghĩ lại, khi trở lại, anh cũng sẽ như những người đã đi qua tôi và đã ở phía sau tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng của một người có sự quan tâm gần như của 1 người anh trai. Là một đặc ân dịu dàng mà tôi vẫn sung sướng và tự hào có được. Điều đó tốt, cho tất cả!:)

Thế giới này, chúng ta đã lướt qua bao nhiêu người. Cả những người vẫn lặng lẽ nhìn ta từ phía sau, khi ta cười, khi ta khóc... Vẫn âm thầm yêu thương... Nhưng ta đã lướt qua lại, dù biết hay không. Nhưng ta lựa chọn. Và yên lòng, bởi vì, rồi, ừ, họ sẽ hạnh phúc và an toàn, sẽ yên ổn cười vui. Điều đó tốt, cho tất cả!:)
----

Prettiest Friend by Jason Mraz




Prettiest Friend - Jason Mraz


This is what I look like today
And I'm trying not to pull out my hair
I'm trying hard to grow it but I'm far too shy to show it back there
That is probably why I like wearing hats
There's no denying I'm deferring the facts
Avoiding confrontation
Lacks tact in a situation
Behind every line is a lesson yet to learn

But if you asked me
The feeling that I'm feeling is overwhelming
And oh, it goes to show
There's so much to know

I wrote this for my prettiest friend
But while trying not to prove that I care
I was trying not to make all my moves in one motion and scare her away
Well she can't see she's making me crazy now
I don't believe she knows she's amazing how
She has me holding my breath
So I'll never guess that I'm a none such unsuitable, suited for her

And if you ask me
The feeling that I'm feeling is complimentary
And oh, it goes to show
The moral of the story is boy loves girl
And so on, but the way it unfolds is yet to be told

I know that I should be brave
Even pretty can be seen by the blind
I know that I cannot wait
Until the day we finally learn how to find each other
Redefining open minds

And if you ask me
The feeling that I'm feeling is overjoyed
And it's golden, it goes to show then
The ending of this song should be left alone
And so on 'cause the way it unfolds is yet to be told
---
Bài hát đẹp đẽ trong ngày, đến từ tiếng cười của mọi ngõ hẻm, mọi con đường, từ những ngày mưa và nắng, từ một tâm hồn dịu dàng, một giọng hát đẹp, một ánh mắt chân thành và nhiệt tình.
Jason Mraz... Hị hị... Em vẫn yêu anh biết bao!!!
----

Những ngày dấu yêu!

Những ngày hạnh phúc của tôi, rồi sẽ lại tới.

Những cơn gió se sẽ lạnh sẽ ùa về sau cơn mưa xối xả giữa tháng 9. Đường dài hun hút những đốm vàng rực bay giữa không gian. Những ngọn đèn đêm trầm mặc và cô đơn ẩn mình trong đám lá. Ôi, buồn...

Có nhiều lúc tôi đã thấy đời mình lặng thầm và cô đơn như ngọn đèn côi cút ấy. Nó không hẳn là lạnh lẽo, cũng không hẳn là ấm áp. Nó mang lại cảm giác an toàn vì ánh sáng, nhưng cũng rất sợ hãi vì chỉ đứng một mình. Là một sự giằng xé giữa nhiều xúc cảm. Không biết nên buồn hay nên vui, không biết nên cười hay nên khóc. Nhưng chưa bao giờ dứt được cảm thức của sự cô đơn. Và mỗi lần hồi tưởng, tôi những muốn đưa hai tay mà ôm chặt lấy chính mình. Nó gợi lại ký ức "sợ". Và tôi cảm thấy sợ.

Vậy mà, những cảm giác này luôn về trong những ngày hạnh phúc của tôi.

Ôi mùa Thu, em lại về!

Dường như mới đây thôi, khi tôi ngồi trong căn phòng trên tầng hai của một khu tập thể cũ kỹ. Căn nhà rộng chỉ chừng hơn 20m vuông với cửa sổ rộng và ánh trăng lọt vào mỗi đêm. Tôi đứng ở cửa sổ ấy và nhìn về dáng đèn đầu ngõ. Cái bóng vàng ấm áp, cô đơn và mờ nhạt mỗi khi mưa. Rồi trong vắt trong những đêm không mây. Tôi cười và nói chuyện với ánh sáng ấy. Không lời đáp lại. Tôi khóc và nói chuyện với ánh sáng ấy. Cũng không bao giờ có lời đáp lại. Sẽ chẳng bao giờ.

Còn bây giờ thì tôi đã ra đi. Khỏi căn nhà ấy. Khỏi con phố ấy. Nơi có rất nhiều kỷ niệm. Hẳn là vì vậy nên tim tôi còn hằn rõ, tâm trí tôi còn hình dung rõ. Giống như vừa chạm tay vào tất cả ngày tháng đó trong chỉ ngày hôm qua.

Và giờ đây, những ngày hạnh phúc dường như lại về.

Rồi lá sấu, lá xà cừ sẽ rụng đâu đó trên đường Hoàng Diệu. Đêm lại hun hút đèn vàng, hương Ngọc Lan, gió và mùi của cơn mưa vừa tan biến. Cảm giác tự do và trói buộc, cảm thức đêm, những góc tối mang sự sợ hãi mơ hồ. Những cuộc phiêu lưu của gió... Thế giới trầm lặng và thu nhỏ trong đêm.

Rồi heo may sẽ về bên cửa sổ. Tôi sẽ mặc áo len, sẽ quàng khăn. Sẽ rúc vào đôi tay ấm áp che chở.

Và Nguyên, em sẽ lại về. Tôi sẽ đón em về bên cửa sổ. Để em trắng muốt và mảnh khảnh. Để em tinh khôi và mãi mãi trầm tư. Nguyên khóc. Nguyên cười. Nguyên hạnh phúc. Nguyên mong ngóng... Tôi biết rồi, Nguyên sẽ lại đi. Nhưng tôi yêu em đủ để chịu đựng cảm giác buồn bã ngày em đi, với niềm tin rằng em sẽ lại trở về vào những ngày cuối Thu của cuộc đời tôi.

Đấy. Những ngày hạnh phúc của tôi đang đến. Đang chạm đến bậc thềm, đến bậc thềm rồi!
---

The Conversations

They are all gone.
They are all gone after all the long long conversations...
---
Thôi thì. Trái tim câm lặng. Ta sẽ nói với nhau bằng mắt. Bằng những tiếng cười. Bằng những ngôn từ che giấu. Tôi sẽ giấu đi, sẽ gói tất cả và thả sâu xuống đáy.
Tạm biệt em.
Tôi đang hạnh phúc. Tôi sẽ hạnh phúc. Như ngày hôm qua, như ngày hôm nay, như ngày mai. Những đối thoại dài. Bay đi.
---

Những người làm thơ

Theo những cách khác nhau, họ làm tổn thương tôi.
Theo những cách khác nhau, tôi làm thương tổn họ.
Những kẻ làm thơ, và tôi.
---
Tôi đã quen những người làm thơ.
Những người làm thơ tôi quen đều có tâm hồn đẹp nhưng phức tạp và nhạy cảm.
Bão tố không thể quật ngã họ, nhưng những cơn gió nhẹ thì khác. Họ giống như chiếc lá rực rỡ bán níu những điều cũ kỹ trên cành khô quá khứ, để rồi một ngày, hoặc quá đau buồn, hoặc quá hạnh phúc, họ buông ra và để mình "bay".
Tôi làm họ thương tổn. Lỗi là ở tôi trước tiên.
Thật không phải khi bạn chạm tay vào tâm hồn của một người làm thơ, và không thể sưởi ấm họ, hoặc sưởi ấm họ rồi đột ngột ra khi khiến họ lạnh lẽo hơn nhiều lần. Họ đã không một lần trách móc tôi. Họ mong tôi bình yên và hạnh phúc. Nhưng nỗi đau của họ làm góc nào đó trong tôi vỡ nát và những vết thương âm ỉ đau..
Cũng thật không phải khi bạn chạm tay vào cuộc sống của họ, và lấy đi niềm tin vào tình yêu, lấy hi hạnh phúc vốn dĩ vẫn còn bên họ. Và cũng vậy, họ không một lần trách móc tôi. Họ mong tôi luôn hạnh phúc và yên bình...
---
Đó là điều may mắn. Cũng là điều không may mắn. Tôi hạnh phúc vì được yêu thương. Tôi đau khổ vì ý tưởng về việc cầm 1 con dao găm nhỏ đâm sâu vào tim người khác.
Những người làm thơ.
---
Tôi không phải là một người làm thơ. Có một chút thơ, một chút gió, một chút lạnh lẽo trong đời tôi, cũng như đời sống của bao người. Buồn là tôi hay vui là tôi? Là cô gái sống mạnh mẽ, dũng cảm và lạc quan, hay con người mang trái tim u sầu nên chẳng bao giờ hưởng trọn vẹn hạnh phúc?
Những người đã đến. Những người đã đi.
Tôi còn một người ở lại. Một người mà khi ở trong tay người đó, tôi - không còn đủ tâm trí để ưu tư. Không có ngày qua. Đôi khi cần phải đánh đổi để được yên bình. Dù sự đánh đổi có làm trái tim tôi dậy sóng, thì một ngày tôi sẽ yên lành trở lại. Còn nơi chốn ấm áp, tôi chỉ có một, chỉ có một nơi, một trái tim, một vòng tay, một con đường mà tôi sẽ chạy về. Ấy là nơi người yêu của tôi, đang lặng im đứng đợi cho tôi qua những cơn bão của mình.
Dù ở đâu.
Là đi qua những con đường nào.
Cũng sẽ chỉ có một nơi mà tôi hướng đến.
Chỉ có một nơi tôi trở về.
---

To you!

Nguyên


Like a Song, by Lenka.

I just want to cry when I hear this song.
It's just, some beautiful, pure, and sad things from the bottom of my heart.